Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 781: Khí tượng dần thành, không thể ngăn cản 3

Chương 781: Khí tượng dần thành, không thể ngăn cản 3
Dương Thanh tò mò hỏi: "Đại sư huynh, huynh định lấy tên gì cho động phủ của mình?"
Tiêu Viêm cười khà khà: "Ta là người sợ phiền phức, càng bớt việc càng tốt."
Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Phong: "Kính xin sư phụ đề chữ giúp, đạo pháp ta sáng tạo gọi là Phần Thiên Quyết, động phủ của ta cũng dùng tên giống vậy, gọi là Phần Thiên Nhai là được rồi."
Đám người nhóc tỳ cùng nhau ồn ào: "Đại sư huynh, huynh thật là bớt việc quá, chẳng có chút phẩm vị nào cả!"
Lâm Phong mỉm cười, dẫn mọi người ra khỏi sơn động, trực tiếp viết ba chữ to "Phần Thiên Nhai" lên trên vách đá Bạch Ngọc Sơn.
Ánh lửa trong núi đá lấp lóe, chiếu rọi ba chữ Phần Thiên Nhai dường như cũng bốc cháy, toát ra một cỗ hương vị tiêu sái tùy ý bay bổng.
"Đã an trí xong xuôi rồi chứ?" Lâm Phong hai tay kết pháp quyết, sáu tòa cầu vồng bảy màu nối liền Ngọc Kinh sơn cùng sáu tòa động phủ đồng thời chấn động, lực lượng không gian quán thông, khiến cho linh khí hai bên lưu động hoàn toàn ổn định.
Trong hư không, sóng cả tử khí mịt mờ cuồn cuộn, hóa thành biển mây. Trong biển mây màu tím, Phần Thiên Nhai lửa cháy ngập trời, mơ hồ có tiếng đọc sách lanh lảnh truyền ra từ Càn Thiên Điện, Phàm Lâm Cư bình thản tự nhiên, Tuyết Phong Cốc gió tuyết đan xen, Niết Bàn Động Thiên non xanh nước biếc và Hoang Thiên Cốc hoang cổ nguyên thủy, sáu đại động phủ cùng nhau bảo vệ Ngọc Kinh Tiên Sơn ở trung ương.
Linh khí các nơi lưu thông lẫn nhau, tựa như một chỉnh thể, mà sáu đại động phủ lại có đặc sắc riêng, độc lập tự chủ tồn tại.
Đám người Tiêu Viêm, Chu Dịch si ngốc nhìn cảnh tượng này, trên Ngọc Kinh sơn, đám người Khang Nam Hoa, Miêu Thế Hào, Giải Cương, Quỳ Ngưu Vương, Thôn Thôn và Gia Cát Phong Linh cũng đều từ các nơi đi ra, khiếp sợ nhìn tràng cảnh trước mắt, cùng nhau tán thưởng.
Một đám đệ tử đời thứ hai ghé vào cửa sổ đệ tử tinh xá, nhìn cảnh tượng đồ sộ trước mắt, tất cả đều há hốc mồm.
Trước kia bọn họ chỉ biết sư môn mình rất mạnh nhưng hôm nay không thể nghi ngờ là nhận được một lần chấn động trực quan hơn.
Lâm Phong nhìn cảnh tượng này, lại nhìn các đệ tử dưới trướng, cùng mọi người trong tông môn, trong lòng thầm nghĩ: "Tông môn của ta, khí hậu dần dần hình thành, mặc dù vẫn là một cây non nhưng chỉ cần tiếp tục phát triển, cuối cùng sẽ trở thành đại thụ che trời, không gì cản nổi."
Lâm Phong cười, pháp lực thu lấy, trực tiếp ném Kim Thân Lộc, Hắc Linh Giao được nuôi thả trên Ngọc Kinh sơn vào trong Hoang Thiên Cốc của nhóc tỳ, sau đó tiện tay ném cả Thôn Thôn vào trong.
Nhóc tỳ vốn đang chảy nước miếng nhìn những con Kim Thân Lộc kia, kết quả đột nhiên trông thấy cảnh tượng suýt chút nữa khiến nó hồn phi phách tán này: "Sư phụ! Sao người lại ném tên kia vào trong, đây chẳng phải là đưa sói vào ổ gà sao?"
Lâm Phong cười nói: "Dò xét khắp Ngọc Kinh sơn cũng chỉ có ngươi có thể nuôi nổi nàng ta, trọng trách này đương nhiên phải giao cho ngươi gánh vác."
Những người khác đều cười ha ha, Tiêu Viêm dùng sức vỗ vai nhóc tỳ: "Tiểu sư đệ, ta giao nàng cho đệ đấy, ở chỗ của đệ ít nhất cũng ăn chút đồ ăn tương đối bình thường, đỡ cho nàng ta đi khắp nơi ăn vụng, ta ở đan phòng đã bắt được nàng ba lần rồi."
Chu Dịch, Uông Lâm và Nhạc Hồng Viêm đều mỉm cười, Dương Thanh lại càng cười trộm, hắn bị Thôn Thôn hành hạ đến sợ rồi.
Dương Thanh phụ trách Dược Cốc, Thôn Thôn cứ cách hai ba ngày lại đến một lần, có đôi khi còn đòi lấy Thái Âm Chân Thủy, khiến cho Dương Thanh khổ không thể tả, đánh cũng đánh không lại, đuổi cũng đuổi không đi, thật là đau đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc tỳ nhăn nhó lại.
Lâm Phong tiếp tục, lại đánh ra hai đạo pháp lực, phân biệt rơi vào Hồi Thiên Kim Các cùng Tàng Kinh Lâu, hắn quay người cười nói với Tiêu Viêm cùng Uông Lâm: "Vi sư đã liên kết đan phòng cùng kinh lâu với Phần Thiên Nhai của ngươi và Phàm Lâm Cư, các ngươi có thể dựa vào lệnh bài vi sư đưa, trực tiếp từ động phủ của mình đi thông đến đan phòng và kinh lâu."
Uông Lâm gật đầu, Tiêu Viêm có phần không tập trung, nhìn thấy nhóc tỳ mặt mày ủ rũ, trong lòng hắn có phần sợ hãi.
Lâm Phong cười nhìn hắn một cái: "Thế nào, hy vọng vi sư cũng tìm thêm một bạn đồng hành cho ngươi?"
Tiêu Viêm nghe vậy lập tức lắc đầu nguầy nguậy, về phía Lâm Phong cười nịnh nọt nói: "Làm sao có thể chứ sư phụ, ta đang nghĩ, tình huống bây giờ của mình, e rằng không cách nào đi đan phòng luyện đan."
Mấy ngày nay hắn quả thực là sống dở chết dở, hiện tại rốt cục có thể tránh xa đầu hồ ly kia, tự nhiên không muốn Lâm Phong lại lừa hắn một phen.
Lâm Phong cười lắc đầu, không vạch trần, mang theo mọi người cùng nhau trở lại Ngọc Kinh sơn, sau đó đi tới trước Tàng Kinh Lâu.
Trước khi vào Tàng Kinh Lâu, Lâm Phong quay đầu nói với Chu Dịch: "Ngươi hãy phân phó xuống, ba ngày sau vi sư khai đàn giảng pháp, tất cả đệ tử đời thứ hai đều tham gia, các ngươi có hứng thú cũng có thể đến nghe."
Bạn cần đăng nhập để bình luận