Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 806: Bản năng kháng cự 2

Chương 806: Bản năng kháng cự 2
Huống chi, hiện tại trong lòng hắn còn có chuyện khác canh cánh: "Nàng ấy bây giờ thế nào rồi? Theo như nàng ấy nói lúc trước, là vào mùa hè năm chín tuổi bị thương, chẳng phải chính là khoảng thời gian này sao? Rốt cuộc là ở nơi nào trên Côn Luân sơn?"
Trên Ngọc Kinh sơn, Chu Dịch tiễn Lương Càn và Chử Dương cùng những người khác rời đi, Lâm Phong không suy nghĩ về chuyện liên quan đến bọn họ nữa.
Tuy rằng không nhìn thấy số liệu cụ thể của Chử Dương nhưng chắc chắn là rất nghịch thiên, chẳng qua hiện tại mà nói, không có quan hệ quá lớn với Lâm Phong, hắn không để trong lòng.
Lâm Phong trở lại Huyền Thiên Trụ Quang Động Thiên, yên lặng suy tư: "Hiện tại nếu muốn tăng thực lực của ta lên, có ba con đường có thể lựa chọn."
"Thứ nhất, nghĩ cách thu phục thanh hung kiếm kia. Ta có thể cảm nhận được, chẳng qua chỉ là một phần ba lưỡi kiếm, uy lực của thanh kiếm này đã hơn hẳn Tàng Long hồ, còn hơn cả Lục Hình kiếm và Tà Ảnh kiếm. Nếu có thể khống chế được thanh kiếm này, phối hợp với Già Thiên tán, một công một thủ, vừa vặn bổ sung cho nhau."
"Thứ hai, tiếp tục khai phá uy lực của Lưỡng Nghi Sinh Diệt trận. Sinh diệt Lục đạo, hiện tại chỉ có Thiên địa chi biến là bản đầy đủ, có thể phát huy uy lực chân chính, năm loại biến hóa còn lại, đều còn phải chờ khai quật."
Lâm Phong ngồi ngay ngắn trên bảo thụ, nhìn về phía hư không trên đỉnh đầu: "Thứ ba cũng là phương pháp đáng tin cậy nhất, đột phá cảnh giới bản thân, tăng thực lực của bản thân lên, không mượn ngoại vật."
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Lâm Phong vỗ tay lên đỉnh đầu mình, trên đỉnh đầu toát ra hào quang bảy màu, một quang ảnh hài đồng có dung mạo giống Lâm Phong sáu bảy phần bay lên từ đỉnh đầu, chính là Nguyên Anh của Lâm Phong.
Nhìn tướng mạo của hài đồng, đã lớn chừng bảy tám tuổi, điều này có nghĩa là Lâm Phong đã đạt đến đỉnh phong Nguyên Anh sơ kỳ.
Lâm Phong mơ hồ cảm giác được Nguyên Anh của mình dung hợp với Thiên địa đại đạo, như có lực lượng vô tận từ thiên địa rót vào Nguyên Anh của hắn.
Nhưng loại cảm giác rót xuống này lúc được lúc không, Lâm Phong hiểu rõ tuy rằng tích lũy của hắn đã đủ nhưng về mặt tâm cảnh vẫn còn thiếu sót một chút.
Nếu như loại cảm giác tựa như thể hồ quán đỉnh này được nối liền ổn định, như vậy hắn có thể chân chính đả thông Thiên địa đại đạo, tiếp dẫn vô tận Cửu thiên thanh khí vào cơ thể, để pháp lực thần thông đều được nâng cao thêm một bậc.
"Ngồi yên một chỗ không thể giải quyết vấn đề." Lâm Phong lập tức ý thức được điểm này, hắn suy tư một chút, bản thể vẫn ở lại Huyền Thiên Trụ Quang Động Thiên không nhúc nhích, còn Thiết Thụ phân thân thì rời khỏi động thiên, trực tiếp rời khỏi Ngọc Kinh sơn, đi xuống dãy Côn Luân phía dưới.
Thiết Thụ phân thân dạo bước trong dãy Côn Luân, thỏa thích thưởng ngoạn muôn hình vạn trạng.
Vườn hoa nở rộ, cổ thụ cao chọc trời, khe núi hùng vĩ như do quỷ thần tạo ra, núi non trùng điệp, thượng nguồn sông ngòi cuồn cuộn, đỉnh núi cô độc giữa biển mây...
Mỗi một cảnh tượng, Lâm Phong đều cẩn thận quan sát, lặng lẽ cảm nhận, lĩnh hội thiên địa tạo hóa ảo diệu.
Ngay khi Lâm Phong dùng Thiết Thụ phân thân thỏa thích cảm thụ kỳ quan thiên địa, thì bản thể của hắn ở Ngọc Kinh sơn lại tựa như biến thành tượng gỗ không có sinh mệnh, ngay cả sinh mệnh đặc thù cũng dần dần biến mất.
Đây không phải là Lâm Phong chuyển toàn bộ ý niệm của bản thân sang Thiết Thụ phân thân, mà là hắn cố ý tạo ra một loại trạng thái động và tĩnh đối lập giữa phân thân và bản thể.
Mà trên đỉnh đầu bản thể như tượng gỗ của hắn, quang ảnh hài đồng nho nhỏ ngồi xếp bằng, trên bầu trời, một đạo thanh khí tựa như cột sáng càng ngày càng rõ ràng, thanh khí Cửu thiên lớn lao vào cơ thể, gột rửa tẩm bổ nhục thân và thần hồn của Lâm Phong.
Dưới tác dụng của thanh khí, Nguyên Anh của Lâm Phong không ngừng lớn mạnh, dung mạo từ ban đầu bảy, tám tuổi nhanh chóng trở thành đứa trẻ mười tuổi.
Ở bên ngoài, Thiết Thụ phân thân đang dạo chơi giữa dãy núi đột nhiên đứng im bất động, cả người tựa như biến trở về một cây Thiết Thụ.
Mà bản thể Lâm Phong trên Ngọc Kinh sơn, đột nhiên mở mắt, tựa như tượng gỗ bỗng nhiên có được sinh mệnh.
Nguyên Anh chậm rãi bay về đỉnh đầu Lâm Phong, trên mặt Lâm Phong nở nụ cười, đứng dậy, còn Thiết Thụ phân thân trong dãy Côn Luân, vào lúc này cũng khôi phục lại sức sống, bắt đầu chuẩn bị trở về Ngọc Kinh sơn.
Đúng lúc này, Thiết Thụ phân thân của Lâm Phong đột nhiên cảm nhận được một trận chấn động pháp lực, hình như có một trận chiến đang diễn ra.
"Tu vi không cao nhưng đạo pháp thần thông lại có chỗ độc đáo." Lâm Phong mỉm cười, không để ý lắm, sườn núi Côn Luân đối với hắn mà nói tuy rằng tựa như hậu viện nhưng hắn cũng sẽ không vạch ra ranh giới cấm người ta đi vào.
Huống chi, hiện tại trong lòng hắn còn có chuyện khác canh cánh: "Nàng ấy bây giờ thế nào rồi? Theo như nàng ấy nói lúc trước, là vào mùa hè năm chín tuổi bị thương, chẳng phải chính là khoảng thời gian này sao? Rốt cuộc là ở nơi nào trên Côn Luân sơn?"
Trên Ngọc Kinh sơn, Chu Dịch tiễn Lương Càn và Chử Dương cùng những người khác rời đi, Lâm Phong không suy nghĩ về chuyện liên quan đến bọn họ nữa.
Tuy rằng không nhìn thấy số liệu cụ thể của Chử Dương nhưng chắc chắn là rất nghịch thiên, chẳng qua hiện tại mà nói, không có quan hệ quá lớn với Lâm Phong, hắn không để trong lòng.
Lâm Phong trở lại Huyền Thiên Trụ Quang Động Thiên, yên lặng suy tư: "Hiện tại nếu muốn tăng thực lực của ta lên, có ba con đường có thể lựa chọn."
"Thứ nhất, nghĩ cách thu phục thanh hung kiếm kia. Ta có thể cảm nhận được, chẳng qua chỉ là một phần ba lưỡi kiếm, uy lực của thanh kiếm này đã hơn hẳn Tàng Long hồ, còn hơn cả Lục Hình kiếm và Tà Ảnh kiếm. Nếu có thể khống chế được thanh kiếm này, phối hợp với Già Thiên tán, một công một thủ, vừa vặn bổ sung cho nhau."
"Thứ hai, tiếp tục khai phá uy lực của Lưỡng Nghi Sinh Diệt trận. Sinh diệt Lục đạo, hiện tại chỉ có Thiên địa chi biến là bản đầy đủ, có thể phát huy uy lực chân chính, năm loại biến hóa còn lại, đều còn phải chờ khai quật."
Lâm Phong ngồi ngay ngắn trên bảo thụ, nhìn về phía hư không trên đỉnh đầu: "Thứ ba cũng là phương pháp đáng tin cậy nhất, đột phá cảnh giới bản thân, tăng thực lực của bản thân lên, không mượn ngoại vật."
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Lâm Phong vỗ tay lên đỉnh đầu mình, trên đỉnh đầu toát ra hào quang bảy màu, một quang ảnh hài đồng có dung mạo giống Lâm Phong sáu bảy phần bay lên từ đỉnh đầu, chính là Nguyên Anh của Lâm Phong.
Nhìn tướng mạo của hài đồng, đã lớn chừng bảy tám tuổi, điều này có nghĩa là Lâm Phong đã đạt đến đỉnh phong Nguyên Anh sơ kỳ.
Lâm Phong mơ hồ cảm giác được Nguyên Anh của mình dung hợp với Thiên địa đại đạo, như có lực lượng vô tận từ thiên địa rót vào Nguyên Anh của hắn.
Nhưng loại cảm giác rót xuống này lúc được lúc không, Lâm Phong hiểu rõ tuy rằng tích lũy của hắn đã đủ nhưng về mặt tâm cảnh vẫn còn thiếu sót một chút.
Nếu như loại cảm giác tựa như thể hồ quán đỉnh này được nối liền ổn định, như vậy hắn có thể chân chính đả thông Thiên địa đại đạo, tiếp dẫn vô tận Cửu thiên thanh khí vào cơ thể, để pháp lực thần thông đều được nâng cao thêm một bậc.
"Ngồi yên một chỗ không thể giải quyết vấn đề." Lâm Phong lập tức ý thức được điểm này, hắn suy tư một chút, bản thể vẫn ở lại Huyền Thiên Trụ Quang Động Thiên không nhúc nhích, còn Thiết Thụ phân thân thì rời khỏi động thiên, trực tiếp rời khỏi Ngọc Kinh sơn, đi xuống dãy Côn Luân phía dưới.
Thiết Thụ phân thân dạo bước trong dãy Côn Luân, thỏa thích thưởng ngoạn muôn hình vạn trạng.
Vườn hoa nở rộ, cổ thụ cao chọc trời, khe núi hùng vĩ như do quỷ thần tạo ra, núi non trùng điệp, thượng nguồn sông ngòi cuồn cuộn, đỉnh núi cô độc giữa biển mây...
Mỗi một cảnh tượng, Lâm Phong đều cẩn thận quan sát, lặng lẽ cảm nhận, lĩnh hội thiên địa tạo hóa ảo diệu.
Ngay khi Lâm Phong dùng Thiết Thụ phân thân thỏa thích cảm thụ kỳ quan thiên địa, thì bản thể của hắn ở Ngọc Kinh sơn lại tựa như biến thành tượng gỗ không có sinh mệnh, ngay cả sinh mệnh đặc thù cũng dần dần biến mất.
Đây không phải là Lâm Phong chuyển toàn bộ ý niệm của bản thân sang Thiết Thụ phân thân, mà là hắn cố ý tạo ra một loại trạng thái động và tĩnh đối lập giữa phân thân và bản thể.
Mà trên đỉnh đầu bản thể như tượng gỗ của hắn, quang ảnh hài đồng nho nhỏ ngồi xếp bằng, trên bầu trời, một đạo thanh khí tựa như cột sáng càng ngày càng rõ ràng, thanh khí Cửu thiên lớn lao vào cơ thể, gột rửa tẩm bổ nhục thân và thần hồn của Lâm Phong.
Dưới tác dụng của thanh khí, Nguyên Anh của Lâm Phong không ngừng lớn mạnh, dung mạo từ ban đầu bảy, tám tuổi nhanh chóng trở thành đứa trẻ mười tuổi.
Ở bên ngoài, Thiết Thụ phân thân đang dạo chơi giữa dãy núi đột nhiên đứng im bất động, cả người tựa như biến trở về một cây Thiết Thụ.
Mà bản thể Lâm Phong trên Ngọc Kinh sơn, đột nhiên mở mắt, tựa như tượng gỗ bỗng nhiên có được sinh mệnh.
Nguyên Anh chậm rãi bay về đỉnh đầu Lâm Phong, trên mặt Lâm Phong nở nụ cười, đứng dậy, còn Thiết Thụ phân thân trong dãy Côn Luân, vào lúc này cũng khôi phục lại sức sống, bắt đầu chuẩn bị trở về Ngọc Kinh sơn.
Đúng lúc này, Thiết Thụ phân thân của Lâm Phong đột nhiên cảm nhận được một trận chấn động pháp lực, hình như có một trận chiến đang diễn ra.
"Tu vi không cao nhưng đạo pháp thần thông lại có chỗ độc đáo." Lâm Phong mỉm cười, không để ý lắm, sườn núi Côn Luân đối với hắn mà nói tuy rằng tựa như hậu viện nhưng hắn cũng sẽ không vạch ra ranh giới cấm người ta đi vào.
Mãi cho đến khi có tiếng nói chuyện truyền vào tai Lâm Phong, mới khiến Lâm Phong có phần hứng thú: "Ồ, người của Nguyên Thiên cổ giới sao?"
Mãi cho đến khi có tiếng nói chuyện truyền vào tai Lâm Phong, mới khiến Lâm Phong có phần hứng thú: "Ồ, người của Nguyên Thiên cổ giới sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận