Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 127: Cướp mối làm ăn 2

Chương 127: Cướp mối làm ăn 2
"Uông Lâm, nghịch đồ kia, đợi ta bẩm báo hai vị tổ sư Kim Đan kỳ, nhất định phải tru diệt ngươi cùng bọn ma này, trừ ma vệ đạo, thanh lý môn hộ!" Tôn Tiểu Trụ chỉ vào Uông Lâm mắng một câu, rồi đào tẩu không buồn quay đầu lại.
Lão già kia trông thấy Tôn Tiểu Trụ đào tẩu, nhe răng cười, lộ ra ý vị khát máu hung tàn: "Nếu lão phu ở thời kỳ toàn thịnh, đừng nói hai tên Kim Đan kỳ, dù là hai tên Nguyên Anh kỳ cũng chỉ là đưa đồ ăn, chẳng qua Tư Không Nam ta hôm nay là hổ xuống đồng bằng, cũng không thể thả ngươi đi báo tin."
Tư Không Nam nói xong, ngón tay điểm một cái, sương đen hóa thành dây thừng, nhanh chóng cuốn tới Tôn Tiểu Trụ, giữa không trung làn sương biến thành bộ dáng dây thòng lọng, trực tiếp thắt lấy cổ Tôn Tiểu Trụ.
Tôn Tiểu Trụ sợ tới mức hồn bay lên trời, vội vàng thu hồi bộ dáng ương ngạnh, kêu lên: "Vãn bối biết sai rồi, tiền bối tha cho ta một lần!"
Tư Không Nam cười ha hả quái dị nói: "Bây giờ mới nhớ tới cầu xin tha thứ, đã muộn rồi!"
Dứt lời, sợi dây hắc vụ trực tiếp buộc chặt, Tôn Tiểu Trụ không cảm thấy ngạt thở, nhưng toàn bộ pháp lực trong người đều bị trói buộc.
Sau một khắc, Tôn Tiểu Trụ kêu thảm một tiếng, ánh mắt đờ đẫn, cả người ngây ngốc đứng tại chỗ, tựa như tượng đất tượng gỗ, lại trực tiếp bị Tư Không Nam hút đi thần hồn, thân thể đã biến thành một cái xác không.
Đồng tử Lâm Phong hơi co rụt lại, trong lòng thầm nghĩ: "Chỉ trong nháy đã mắt hút đi thần hồn của một vị tu sĩ Luyện Khí tầng tám, đối phương thậm chí không thể phản, lão quỷ này thật khó đối phó."
Hắc vụ trên cổ Tôn Tiểu Trụ buông ra, cùng nhau thu hồi vào trong cơ thể Tư Không Nam, lão quỷ vẻ mặt hưởng thụ, ngửa mặt lên trời thở dài một hơi: "Quả thực là mỹ vị, đã lâu rồi không được nếm qua."
Nuốt thần hồn người khác, thủ đoạn của Tư Không Nam rõ ràng là pháp thuật ma đạo, đừng nói Lâm Phong, cho dù Uông Lâm cũng có thể nhìn ra lai lịch của hắn không phải chính phái.
Tư Không Nam liếc mắt, thấy Uông Lâm vừa đề phòng vừa thoáng chút hoảng sợ, lão quỷ khinh thường hừ một tiếng: "Nhìn cái gì? Người tu chân chúng ta vốn làm việc nghịch thiên, ai chọc ngươi, ngươi cứ giết kẻ đó."
"Ngươi ở cái môn phái chó má này chưa được mấy ngày mà đã chịu bao nhiêu khuất nhục? Nếu đổi lại là ta, hừ! Chỉ e hiện giờ môn phái này đã sợ sớm đã bị ta diệt trừ sạch sẽ, tất cả những kẻ vũ nhục ta, ta nhất định phải khiến chúng hồn phi phách tán!"
Uông Lâm cười khổ một cái: "Ta..."
“Ngươi đừng ngắt lời, ta còn chưa nói xong đâu, hừ! Môn phái nhỏ các ngươi coi như có mấy tiểu cô nương trông không tệ, tiểu tử nhà ngươi thật không biết hưởng thụ, nếu đổi lại là lão phu, sớm đã bắt các ả tới làm lô đỉnh hút khô nguyên âm rồi! Khặc khặc, tư vị đó thật sự khiến ta hoài niệm a, lão phu đã hơn ba mươi năm không nếm được cảm giác đó rồi.”
Uông Lâm đã trợn mắt há hốc mồm không nói nên lời.
Tư Không Nam thao thao bất tuyệt nói hồi lâu, vất vả lắm mới dừng lại, liếc xéo Uông Lâm, hừ một tiếng: "Tiểu tử thối, bị người ta lấn tới cửa, cảm giác bị một người đánh cả đám các ngươi như thế nào?"
Uông Lâm sững sờ, hắn nhập môn chưa được mấy ngày, lại bị chế giễu khinh thường, nếu nói tới gắn bó với Hành Nhạc Phái, quả thật không mấy mãnh liệt.
Nhưng khi trước giao lưu tỷ thí, tên đệ tử Luyện Khí đại viên mãn của Huyền Đạo Tông đứng trên lôi đài, lên tiếng khiêu chiến tất cả đệ tử Luyện Khí kỳ Hành Nhạc Phái, Uông Lâm đứng trong đám người, cũng từng đợt phẫn nộ dâng lên, uất ức không thôi.
Chỉ tiếc tu vi của ta còn không đến Luyện Khí tầng một, chỉ có thể bất lực nhìn đối phương chỉ vào mũi mọi người khiêu khích.
Thấy gương mặt Uông Lâm lộ vẻ phẫn nộ, Tư Không Nam thản nhiên cười: "Bị người ta đoạt mất sơn môn, đuổi ra ngoài, chạy trốn như chó nhà tang, cảm giác thế nào?"
Uông Lâm mím môi: "Ngươi muốn nói gì?"
Tư Không Nam cười nói: "Ngươi có muốn trở nên mạnh mẽ không? Có muốn sở hữu thực lực vô song không? Có muốn khi có kẻ khiêu khích ngươi, chỉ một bàn tay là đánh hắn về nhà bà ngoại không?"
Đôi mắt Uông Lâm sáng lên.
Lâm Phong ẩn thân một bên thì hai mắt bốc lửa: "Bà ngoại nó, lão quỷ này không chỉ cướp mối làm ăn của ta, còn cướp luôn cả lời thoại của ta!"
Uông Lâm hỏi: "Ngươi có thể khiến ta trở nên mạnh mẽ ư? Ngươi... ngươi có thể truyền ta đạo pháp thần thông à?"
Tư Không Nam cười ha hả: "Chuyện nhỏ mà thôi, ngươi theo ta học đạo, không quá mười năm là có thể đi lên thông thiên đại đạo, bước tới tận mây xanh, khi đó ngươi sẽ biết, tu sĩ Nguyên Anh kỳ đoạt sơn môn các ngươi hôm nay, chẳng qua chỉ là gà đất chó sành mà thôi!"
"Nhưng trên đường tu đạo đầy chông gai, tuyệt đối không phải đường bằng phẳng, phải chịu đủ mọi khổ sở, ngươi có thể chịu đựng nổi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận