Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 144: Sư phụ không có nhà, không còn đường trốn. 1

Chương 144: Sư phụ không có nhà, không còn đường trốn. 1
Hoàng Tuyền Chân Thủy ở phía xa đột nhiên dấy lên rung động rầm rầm, Hoàng Tuyền Chân Thủy mãnh liệt nâng một bóng người nhanh chóng tới gần.
Bóng người chính là Tư Không Nam, hắn nhìn thấy Lâm Phong, lập tức cười to: "Tiểu bối, mối nhục trước đây ngươi đã gây cho lão phu, bây giờ lão phu sẽ trả lại gấp trăm lần cho ngươi!"
Tư Không Nam vung hai tay lên, Hoàng Tuyền Chân Thủy lập tức gào thét đánh về phía Lâm Phong, hóa thành sóng lớn ngập trời, ập xuống đầu hắn.
Lúc này Lâm Phong đang lĩnh ngộ Hoàng Tuyền Niết Bàn Quyết đến thời khắc mấu chốt, Tư Không Nam đột nhiên đến quấy nhiễu, khiến Lâm Phong trong lòng cực kỳ bực bội.
Hai mươi bốn viên xá lợi tử trôi lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Phong, Phật quang cuồn cuộn hóa thành một đám mây lành màu vàng, nâng đỡ Hoàng Tuyền Chân Thủy từ trên trời giáng xuống.
Pháp lực tu hành của đạo pháp Phật môn là dày nặng tinh luyện nhất, cho dù là Hoàng Tuyền Chân Thủy trong khoảnh khắc cũng không thể hóa giải được.
Nhưng tường vân màu vàng kim vẫn đang nhanh chóng tan rã với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu.
Tư Không Nam cười lạnh nhìn Lâm Phong: "Lão phu xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu." Nói xong, không ngừng gia tăng thúc giục Hoàng Tuyền Chân Thủy công kích Lâm Phong.
Lâm Phong nhíu mày, dùng ý niệm giao tiếp với Thao Thiết ấu tể trong chiếc nhẫn, Thôn Thôn.
"Ta không thèm!"
Thôn Thôn hét lên một tiếng, cái đầu nhỏ lắc lư như trống bỏi, giận dữ nói: "Ngươi rõ là xấu xa, lại muốn ta uống Hoàng Tuyền Chân Thủy?"
Lâm Phong cười khà khà nói: "Ngươi cự tuyệt cũng chẳng sao, nhưng ta phải nói rõ với ngươi, ngoại trừ thứ này, trong thời gian ngắn sẽ không có gì cho ngươi ăn đâu, nếu không muốn thì cứ chịu đói bụng đi."
Thôn Thôn có phần do dự, Lâm Phong thấy biểu cảm của nàng, trong lòng khẽ động: "Trước kia ngươi từng uống Hoàng Tuyền Chân Thủy rồi ư?"
"Uống rồi, mùi vị rất ngon." Thôn Thôn do dự một chút rồi nói tiếp: "Nhưng uống xong đầu óc choáng váng, không nhớ nổi rất nhiều chuyện trước kia."
Lâm Phong âm thầm tặc lưỡi, Thao Thiết quả không hổ danh là một trong tứ đại hung thú thượng cổ, thôn thiên phệ địa, ngay cả Hoàng Tuyền Chân Thủy bá đạo cũng chẳng hề sợ hãi, chỉ đánh mất một ít ký ức, pháp lực trên người lại không hề bị tinh lọc.
"Sợ gì chứ, hương vị ngon, cái gì cũng tốt cả, đồ ăn mà, ăn ngon mới là quan trọng nhất." Lâm Phong không ngừng mê hoặc.
Biểu tình trên mặt Thôn Thôn càng lúc càng đắn đo, nàng biết Lâm Phong không có ý tốt, nhưng không thể nào khắc chế bản năng tham ă, đối với Thao Thiết mà nói, ăn là phản ứng bản năng cùng cấp bậc với sinh tồn.
"Mặc kệ, ăn no đã rồi tính, hơn nửa năm nay ta sắp chết đói rồi!" Cuối cùng, tiểu loli phiền não hét lớn một tiếng, trong tiếng kêu, thân thể đã biến trở về nguyên hình Thao Thiết.
Lâm Phong ném chiếc nhẫn lên, loại bỏ Thiên Lung Chú Ấn trong đó, trong chiếc nhẫn lập tức truyền đến lực hút cực lớn, tựa như hố đen nuốt chửng Hoàng Tuyền Chân Thủy.
Thừa dịp Phật quang và nhẫn ngăn cản nước sông, Lâm Phong bắt đầu nhanh chóng ĩnh ngộ Hoàng Tuyền Niết Bàn Quyết, ý niệm vừa suy đoán đạo pháp, đồng thời cũng thử giao lưu với Hoàng Tuyền Chân Thủy.
Như Bất Động Minh Vương Quyết tu luyện ra Bất Động Minh Vương Nộ Hỏ, thần thông mà Hoàng Tuyền Niết Bàn Quyết tu thành chính là Hoàng Tuyền Chân Thủy.
Đối chiếu hai bên, lý luận và thực tiễn kết hợp, rất nhiều chỗ nghi hoặc trong lòng Lâm Phong trước đây đột nhiên được khai sáng.
Trong đầu hắn phảng phất có một dòng sông dài cuồn cuộn chảy qua, nước sông vĩnh viễn không ngừng tuôn trào, tựa như thời gian năm tháng, không thể dừng lại, không thể ngăn cản.
Lâm Phong lặng lẽ nhìn hình bóng mình trong dòng nước, hình bóng không phải là hình dáng cố định của bản thân, mà đang không ngừng biến ảo, đủ mọi hình tượng.
Có thiếu nữ tân hôn kiều diễm, có cụ già gần đất xa trời, có sa di tham thiền niệm kinh, có tướng cướp liếm máu trên mũi đao, sát nhân đoạt bảo, có thanh niên tài tuấn phong lưu phóng khoáng... từng mảnh vụn nhỏ, luân hồi trăm nghìn kiếp.
Trong lòng Lâm Phong chợt dấy lên một tầng ngộ tính: "Đây là kiếp trước của ta, kiếp trước nữa, vô số tiền thân trong luân hồi..."
"Hoàng Tuyền luân hồi, Niết Bàn tái sinh, vạn vật nơi đây đi đến hủ diệt tịch liêu, rồi lại tân sinh!"
Từng vòng luân hồi sinh tử huyền ảo, Niết Bàn đại đạo vang vọng trong đầu Lâm Phong, cuối cùng hòa làm một, ngay cả pháp lực trong cơ thể hắn cũng nối liền thành một mạch, tựa như có một dòng sông Hoàng Tuyền đang lặng lẽ chảy xuôi trong U Minh.
Lâm Phong mở mắt ra, nhìn Hoàng Tuyền Chân Thủy cuồn cuộn trước mặt, khẽ mỉm cười.
Thấy nụ cười của hắn, trong lòng Tư Không Nam bất giác rùng mình, dường như mình sắp gặp đại họa lâm đầu.
Lâm Phong đang khoanh chân ngồi ngay ngắn đột nhiên vươn người đứng dậy, thu hồi chiếc nhẫn cư trú của Thôn Thôn, Phật quang kim vân trên đỉnh đầu cũng bay lên giữa không trung, không hề ngăn cản Hoàng Tuyền Chân Thủy, mặc cho nước sông vô cùng vô tận chảy xuống người mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận