Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 190: Binh lâm thành hạ 2

Chương 190: Binh lâm thành hạ 2
Viên tinh thạch truyền âm rơi vào trong ánh sáng đen kịt của Hắc Vân Kỳ, biến mất không thấy đâu nữa. Lâm Phong đương nhiên có thể lấy được, nhưng Đao Chí Cường chắc chắn không thể nào tìm lại được.
Ném viên tinh thạch truyền âm đi, Đao Chí Cường tựa như trút được gánh nặng ngàn cân, cả người đều trở nên khác hẳn, không còn áp lực nữa mà thay vào đó là sự phấn chấn, tràn đầy sức sống.
Lâm Phong hiện ra, thản nhiên hỏi: "Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Ta nhớ không nhầm thì hành động vừa rồi của ngươi chẳng khác nào phản bội Thần Võ quân."
Đao Chí Cường thẳng thắn gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng như Khang Nam Hoa đã nói, đây là thiên tính bản tâm của ta, không thể nào làm trái được. Ta cho rằng làm như vậy là đúng nên ta làm."
Nói đến đây, vẻ mặt hắn có chút u ám: "Nếu người dẫn đội lần này không phải là Tà tướng quân thì ta tuyệt đối sẽ không làm vậy. Nhưng nếu để Tà tướng quân tìm được nơi này, tất cả mọi người, dù là tu chân giả hay là thường dân đều khó thoát khỏi cái chết, đó là điều ta không muốn nhìn thấy."
Lâm Phong thản nhiên nói: "Quyết định thế nào là chuyện của ngươi, về sau đừng hối hận là được."
Ý thức Lâm Phong rút khỏi Hắc Vân Kỳ, sau đó lấy ra Càn Khôn Kính từ trong túi trữ vật. Vừa rồi hắn cảm nhận được Càn Khôn Kính có gì đó khác thường.
Pháp lực của Lâm Phong rót vào Càn Khôn Kính, mặt kính lập tức sáng lên, không còn rõ ràng mà như mặt nước đục ngầu.
Giữa mặt kính màu vàng đất xuất hiện một chấm sáng màu vàng nhạt, xung quanh chấm sáng màu vàng nhạt là một vòng tròn gồm vô số chấm sáng màu đỏ.
"Điều này… là có ý gì?"
Con ngươi Lâm Phong co rút, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
"Chấm sáng màu vàng nhạt nằm ở chính giữa mặt kính, vị trí này hẳn là vị trí hiện tại của ta, hay nói cách khác là vị trí hiện tại của Càn Khôn Kính." Lâm Phong khẽ nhíu mày: "Vậy những chấm sáng màu đỏ này là biểu thị cho cái gì?"
Các chấm sáng màu đỏ có lớn có nhỏ, chấm lớn rất ít, chỉ có mấy chục cái, còn chấm sáng màu đỏ nhỏ thì ít nhất cũng phải có đến mấy nghìn!
Lâm Phong nhìn về phía xa, mở rộng phạm vi cảm nhận của mình đến mức tối đa, chỉ thấy trong làn khói độc dày đặc của đại trạch, mơ hồ có vô số bóng người đang di chuyển, thoắt ẩn thoắt hiện, đang từ bốn phương tám hướng bao vây về phía sa mạc cô sơn dưới chân Lâm Phong.
Trong nháy mắt, tâm trạng Lâm Phong chìm xuống đáy cốc, hắn đã biết thân phận của những người này.
Đại Chu hoàng triều, Thần Võ quân.
Các chấm sáng màu đỏ trên Càn Khôn Kính chính là biểu thị cho tồn tại của những người này. Chấm sáng lớn hơn đại diện cho tu vi Trúc Cơ, còn chấm sáng nhỏ hơn là tu vi Luyện Khí.
Thần Võ quân đã phát hiện ra nơi ẩn náu của mọi người ở Liệt Phong Hội nên đã điều động đại quân đến bao vây.
Lâm Phong đưa Đao Chí Cường ra khỏi Hắc Vân Kỳ, sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, Đao Chí Cường kinh ngạc nói: "Rõ ràng ta không hề…"
"Ta biết ngươi không hề." Lâm Phong trực tiếp cắt ngang lời hắn. Đao Chí Cường ở trong không gian Hắc Vân Kỳ, nhất cử nhất động đều nằm trong tầm mắt của Lâm Phong, đương nhiên hắn biết Đao Chí Cường không hề giở trò.
Lâm Phong nhìn về phía xa, đội hình Thần Võ quân đã xông ra khỏi màn sương mù dày đặc, trầm giọng hỏi Đao Chí Cường: "Ta gọi ngươi ra là muốn hỏi ngươi, đội Thần Võ quân này có sức chiến đấu như thế nào? Người dẫn đầu là ai?"
Đao Chí Cường do dự một chút rồi đáp: "Đây là Thần Võ quân tiền quân tả doanh. Tiền quân là quân tiên phong của toàn bộ Thần Võ quân, mỗi trận đều xông lên trước nhất, là mũi nhọn lợi hại nhất của Thần Võ quân."
"Tả doanh của ta vốn chỉ là quân tiên phong bên cánh, sức chiến đấu không mạnh bằng Phong doanh. Tiền quân là quân tiên phong của Thần Võ quân, mà Phong doanh lại là quân tiên phong của tiền quân. Tất cả tướng sĩ của Phong doanh đều là những người giỏi nhất trong việc chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhất, tu vi trung bình cũng cao hơn các doanh khác một bậc."
Nói đến đây, sắc mặt Đao Chí Cường khẽ biến: "Nhưng đó là chuyện của trước kia. Cách đây không lâu, thống lĩnh tả doanh bị giáng chức, cấp trên đã điều thống lĩnh Phong doanh đến tả doanh của chúng ta."
Vẻ mặt Lâm Phong không đổi: "Chính là Tà tướng quân mà ngươi đã nói? Hắn họ Tà, tên là gì?"
Đao Chí Cường lắc đầu nguầy nguậy: "Hắn không phải họ Tà, mà toàn bộ tên của hắn chỉ có một chữ là Tà! Trước khi gia nhập Thần Võ quân hắn vốn là một tán tu, nghe nói là truyền nhân đời sau của Tà Thần Môn, một môn phái hung ác từ thời Thượng Cổ, nhưng hiện tại đã bị tiêu diệt."
"Nghe đồn Tà tướng quân tu luyện theo tà đạo, háo sát thành tính, ta chưa bao giờ gặp người nào máu lạnh và thích giết chóc như hắn. Hễ là người mà hắn nhìn không vừa mắt đều bị hắn giết chết. Đừng nói là tu chân giả, ngay cả thường dân, phụ nữ, trẻ em, chết trong tay hắn cũng nhiều không kể xiết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận