Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 500: Mạnh rồi còn có mạnh trong mạnh, ham ăn còn có vương trong vương 3

Chương 500: Mạnh rồi còn có mạnh trong mạnh, ham ăn còn có vương trong vương 3
Lâm Phong và Chu Dịch cùng âm thầm quan sát nàng, đồng thời mỉm cười.
Không sợ ngươi nghi ngờ là cạm bẫy, chỉ sợ ngươi không phát hiện ra cạm bẫy ở đâu.
Với bản tính của Thao Thiết, dù biết rõ là cạm bẫy cũng sẽ nhịn không được mà ăn, một mặt là bản năng tham ăn, mặt khác cũng là tự tin vào khả năng thôn phệ tiêu hóa của bản thân.
Quả nhiên Thôn Thôn cười toe toét, há miệng nuốt chửng chiếc hồ lô đựng đan dược.
Chu Dịch cười lắc đầu, tay kết pháp quyết, pháp lực dẫn dắt, Thôn Thôn lập tức cảm thấy không ổn.
Trong cơ thể nó, bỗng nhiên xuất hiện một kết giới do quang minh và hắc ám kết hợp tạo thành, giống như một tế đàn.
Quang Ám Man Đồ La chư thiên đại kết giới!
Theo tâm niệm Chu Dịch, quang ám đại kết giới nhất thời như muốn sụp đổ.
"Lại mắc bẫy rồi!" Thôn Thôn kêu lên ai oán. Thủ đoạn Chu Dịch đối phó nàng, chẳng khác nào ngày trước Lâm Phong để nàng nuốt Chu Thiên Tử Khí, sau đó thao túng chu thiên tử khí trong cơ thể nàng hóa thành chư thiên tiểu thế giới, mô phỏng cảnh tượng thiên địa tịch diệt.
Lâm Phong chứng kiến cảnh này, bất giác lắc đầu cười: "Người ta thường nói, kẻ thông minh không bao giờ vấp ngã hai lần trên cùng một dòng sông, thế mà kẻ tham ăn như ngươi lại hết lần này tới lần khác mắc bẫy, thật không biết nên bảo ngươi ngốc hay bảo ngươi tham ăn nữa."
Lâm Phong còn đang nghĩ, Chu Dịch bên kia đã chuẩn bị thu lưới, bỗng một bóng người thoáng hiện, nhanh như chớp đã đến trước, bắt lấy Thôn Thôn đang bị quang ám đại kết giới trói buộc.
Kẻ đến chính là nhóc tỳ!
Thế nhưng, tiểu gia hỏa chẳng thèm chào hỏi Chu Dịch, cứ thế bắt lấy Thôn Thôn rồi bỏ đi mất dạng.
Lâm Phong tò mò nhìn theo nhóc tỳ, nhận ra tiểu gia hỏa này hình như không có ý định mang Thôn Thôn đến đưa cho hắn, trái lại còn đưa nàng ta đến một động phủ hẻo lánh trong núi.
Thôn Thôn thề, nếu được chọn lại một lần nữa, nàng nhất định sẽ không bao giờ mắc phải cái bẫy đơn giản đến thế.
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng tiểu gia hỏa vẫn có phần chột dạ.
"Chủ yếu là tên kia và đám môn hạ đều quá gian xảo, xấu xa! Suốt ngày chỉ giỏi lừa gạt Thao Thiết lương thiện như ta!"
Bất kể Thôn Thôn có bất mãn thế nào, Quang Ám Man Đồ La chư thiên đại kết giới trong bụng nàng đã bắt đầu sụp đổ, mô phỏng lực lượng thiên địa tịch diệt.
Lực lượng thiên địa tịch diệt do Chu Dịch Kim Đan kỳ tạo ra còn lợi hại hơn Uông Lâm Trúc Cơ kỳ rất nhiều, Thôn Thôn không dám manh động, vội dồn toàn lực ngăn cản quang ám đại kết giới vận hành trong cơ thể, phòng ngừa bị tịch diệt.
Ngày đó, chư thiên tiểu thế giới của Lâm Phong bị tịch diệt, Thôn Thôn hoàn toàn không có sức phản kháng, hiện tại, ít ra nàng còn có thể miễn cưỡng áp chế, chỉ là như vậy, nàng không thể nào nhúc nhích, chỉ đành mặc người xâu xé.
Thôn Thôn đang âm thầm nguyền rủa trong lòng, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, một thiếu niên nhìn qua không lớn hơn nàng là bao xuất hiện, chính là nhóc tỳ.
Nhóc tỳ nhìn Thôn Thôn, cười gian xảo, đưa tay túm lấy nàng rồi nhanh chóng rời đi.
"Nhanh lên, nhanh lên, không nhị sư huynh đuổi đến bây giờ!" Nhóc tỳ vừa lẩm bẩm vừa lôi Thôn Thôn chạy như bay đến một động phủ hẻo lánh trong núi Ngọc Kinh.
Hắn ném Thôn Thôn xuống đất, sau đó rón rén đi đến cửa động, thò đầu ra quan sát động tĩnh bên ngoài, thấy Chu Dịch không đuổi theo mới yên tâm gật đầu, đưa tay thi triển pháp thuật che mắt, phong bế cửa động.
Thôn Thôn vẫn bị Quang Ám Man Đồ La chư thiên đại kết giới trói buộc, không thể động đậy, chỉ có thể bĩu môi: "Sao ngươi lại cứu ta?"
"Ai nói ta cứu ngươi?" Nhóc tỳ cười hì hì tiến lại gần, ngồi xổm trước mặt Thôn Thôn, dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Thôn Thôn bỗng chốc run rẩy, hét lớn: "Ngươi… ngươi muốn làm gì? Ta chỉ giao phối với Hắc Thủy Huyền Minh thôi!"
"Giao phối?" Nhóc tỳ ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng kịp: "Phì, ai thèm giao phối với ngươi chứ, cầu xin ta cũng không thèm!"
Thôn Thôn nhíu mày: "Vậy ngươi mang ta đến đây làm gì?"
Nhóc tỳ cười khà khà, lại dùng ánh mắt khiến người ta sởn gai ốc quan sát Thôn Thôn.
Bỗng nhiên, Thôn Thôn cảm thấy ánh mắt của nhóc tỳ có phần quen thuộc: "A, sao quen thế nhỉ? Hình như ta đã gặp ở đâu rồi thì phải?"
"Đúng rồi! Bọn tộc nhân, cha mẹ ta mỗi khi nhìn thấy đồ ăn ngon đều có ánh mắt hắn hệt như vậy, ừm ừm, chính xác là thế này! Chắc chắn là lúc ta nhìn thấy đồ ăn ngon cũng có bộ dạng hắn hệt."
"Vậy hắn... Khoan đã!"
Thôn Thôn đột nhiên mở to hai mắt, kinh hãi nhìn chằm chằm nhóc tỳ, lắp bắp: "Ngươi... Ngươi định... Ngươi định ăn thịt ta?"
Nhóc tỳ gật đầu như chuyện đương nhiên: "Chứ không thì ta bắt ngươi làm gì?"
Hắn hứng chí xoa xoa tay, cười nói: "Ngươi không biết đâu, ta thích ăn rất nhiều thứ nhưng nói gì thì nói, ta vẫn thích ăn thịt nhất. Ta gần như đã ăn hết linh thú yêu thú ở khu vực phía bắc Côn Luân Sơn rồi, trong đó có rất nhiều món ngon tuyệt cú mèo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận