Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 547: Dẫn đường đi 2

Chương 547: Dẫn đường đi 2
Tất cả Quỳ Ngưu đều không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn đứng trước mặt Lâm Phong, nhóc tỳ và Thôn Thôn đứng một bên, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng và thèm thuồng, như nhìn thấy miếng thịt đến miệng lại bay mất.
Lâm Phong đương nhiên biết bọn chúng đang nghĩ gì, khẽ lắc đầu cười, vỗ nhẹ vào đầu nhóc tỳ: "Đừng nhìn nữa, tuy không thể ăn nhưng sau này bọn chúng chủ yếu sẽ đi theo con."
Mắt nhóc tỳ đảo một vòng, như có điều suy nghĩ: "Quỳ Ngưu nhất tộc trời sinh khống chế lôi điện, sư phụ muốn chúng giúp con tu hành sao?"
Lâm Phong gật đầu: "Không sai, chính là như vậy."
"Nhưng mà, sư phụ, nếu con ăn hết chỗ thịt này, hấp thu linh khí lôi điện trong đó, hiệu quả tu hành chắc chắn sẽ tốt hơn." Nhóc tỳ nhỏ giọng nói.
Lâm Phong nghe vậy, không khỏi bật cười: "Bớt tham ăn đi, vi sư đã có tính toán cả rồi."
"Con còn nhớ Phong Lôi Phù Ấn và Phong Lôi Hóa Sinh Phù Trận do nó tạo ra không?"
Ngươihóc tỳ đáp: "Đương nhiên là nhớ, lúc con và các sư huynh tu luyện trong Huyền Thiên Trụ Quang Động Thiên, đã từng sử dụng qua."
"Nhưng mà, chỉ có hiệu quả rõ ràng ở giai đoạn Trúc Cơ và Luyện Khí, sau khi kết thành Kim Đan, công hiệu giảm đi rất nhiều."
Lâm Phong cười nói: "Đó là bởi vì chỉ dùng Phong Lôi Phù Ấn để bố trí Phong Lôi Hóa Sinh Phù Trận thì chỉ là trạng thái cơ bản nhất của loại trận pháp này, muốn tăng cường công hiệu, còn cần những thứ và điều kiện khác."
"Bảo vật không có sinh mệnh nhưng chứa nhiều linh khí hệ Lôi và hệ Phong có thể khiến cho công hiệu của Phong Lôi Hóa Sinh Phù Trận mạnh hơn nhưng vẫn chưa phải là tốt nhất."
Lâm Phong giải thích: "Muốn cho Phong Lôi Hóa Sinh Phù Trận đạt đến công hiệu tối đa, tốt nhất là để hai loại sinh linh mang trong mình lôi hệ và phong hệ linh khí trú ngụ trong trận pháp, phong lôi hai loại lực lượng tương sinh, không ngừng kích phát lẫn nhau."
Khí huyết sinh mệnh tẩm bổ, hiệu quả so với tử vật vô tri, hiển nhiên hơn hẳn.
Nhóc tỳ ngẩn người, đánh giá đám Quỳ Ngưu, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Quỳ Ngưu vương: "Đây là Lôi hệ, vậy Phong hệ thì sao? Phi Liêm Thú trên núi kia, cảnh giới thực lực thật sự quá thấp."
"A, ta nhớ ra rồi." Đôi mắt to đen láy của nhóc tỳ đảo liên hồi, cười nói: "Nghe nói Phong Thần Tông ưa chuộng nuôi dưỡng Phi Liêm Thú, trong đó có một đầu Phi Liêm Vương đã kết thành Yêu Anh."
Sư đồ hai người đồng thời cười vang, Lâm Phong nói: "Trước tiên đưa đám Quỳ Ngưu này về núi, chuyện Phi Liêm Vương cùng Phong Thần Tông tạm thời chưa vội."
Nhóc tỳ nhìn chằm chằm vào đám Quỳ Ngưu, mặt mày ủ rũ: "Vậy chỉ lưu lại một đầu Quỳ Ngưu Vương là được rồi..."
Lâm Phong lắc đầu, thực sự bó tay với tên tham ăn này, bất đắc dĩ búng trán hắn một cái: "Lưu lại còn có tác dụng khác, đến lúc đó sẽ có chỗ tốt cho ngươi, ánh mắt nên nhìn xa trông rộng, đừng chỉ chăm chăm vào bát của mình."
Nhóc tỳ le lưỡi, im lặng không nói, chỉ ưu thương nhìn đám Quỳ Ngưu trước mặt, sau đó thở dài một hơi đầy tiếc nuối.
Tiểu Thao Thiết Thôn Thôn bên cạnh hắn, đôi mắt to đã ngấn nước, như sắp khóc đến nơi.
Không để ý đến hai tên tham ăn này, Lâm Phong phất tay áo, thả Gia Cát Phong Linh cùng linh sủng của nàng ra.
"Tiền... tiền bối." Gia Cát Phong Linh cũng giống như mười mấy tên Yêu Soái Quỳ Ngưu kia, tuy bị pháp lực của Lâm Phong trói buộc nhưng mọi chuyện bên ngoài đều rõ mười mươi, chính vì vậy lúc này nàng đứng trước mặt Lâm Phong, hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
Vốn là người hoạt bát lanh lợi, giờ phút này ngay cả nói chuyện cũng ấp úng.
Lâm Phong hiện giờ ở khu vực phía bắc Côn Luân Sơn, thanh danh hiển hách, ai ai cũng biết.
Gia Cát Phong Linh những ngày qua vẫn luôn trà trộn trong Côn Luân sơn mạch, tất nhiên biết rõ danh tiếng của Lâm Phong cùng Huyền Môn Thiên Tông, hơn nữa những gì hắn làm nàng đều nghe nói qua.
Chính vì vậy, nhớ đến việc mình trước đây hết lần này đến lần khác gây phiền phức cho Lâm Phong, thậm chí còn muốn lợi dụng hắn, Gia Cát Phong Linh trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất xỉu.
Tục ngữ có câu không sợ hổ dữ, chỉ sợ hổ nằm im, nàng đây quả thực là tự mình chuốc lấy.
"Lâm Tông chủ của ta, Lâm tiền bối, Lâm đại gia!" Gia Cát Phong Linh trong lòng không ngừng kêu gào: "Ngươi lợi hại như vậy sao không nói sớm, ngươi muốn dọa chết người ta sao!"
Lâm Phong thần sắc bình tĩnh, lẳng lặng nhìn Gia Cát Phong Linh, trong lòng nàng càng thêm bất an, hai lỗ tai nhỏ của Đào Kim Thử trên vai nàng cũng ủ rũ cụp xuống, cùng chủ nhân chờ đợi Lâm Phong tuyên án.
"Bản tọa nhớ rõ, vừa rồi có người nói nguyện ý quy thuận bản tọa? Tốt lắm, bản tọa hiện giờ có một việc muốn ngươi đi làm." Lâm Phong thản nhiên nói: "Chính xác mà nói, là muốn ngươi dẫn đường đến một nơi."
Gia Cát Phong Linh khẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Tiền bối cứ việc phân phó, vãn bối nhất định dốc hết sức lực làm tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận