Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 141: Bên trong Hoàng Tuyền Châu 2

Chương 141: Bên trong Hoàng Tuyền Châu 2
Nhóc tỳ cầm theo cây búa hình dáng giống như xương trắng, vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau tên tu sĩ lùn, dùng thủ pháp thành thạo đến không thể thành thạo hơn, "rầm" một tiếng đập vào gáy tên tu sĩ lùn.
Tên lùn tu sĩ kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy trước mắt sao vàng bay loạn, hắn cố sức xoay người, ép buộc chính mình tập trung tinh thần không được hôn mê.
Nhưng vừa xoay người, còn chưa kịp thấy rõ đồ vật gì, bóng trắng trước mặt đã lay động, lại một búa đập xuống, đánh trúng ngay trán của hắn.
Tên lùn tu sĩ lật tròng mắt, không còn sức giãy dụa, dứt khoát ngửa mặt lên trời nằm xuống, ngất lịm đi.
Hai đòn liên kích này của nhóc tỳ quả thực chuẩn xác, tàn nhẫn, đã luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, cho dù Lâm Phong có ở đây, cũng không khỏi cảm thán, thằng nhóc này quả thực là có thiên phú trên phương diện đánh lén.
Chu Dịch và tu sĩ cao hơn còn đang giao chiến bên cạnh cũng chậm lại, ánh mắt đồng thời nhìn về phía nhóc tỳ.
Thật sự là nhóc con môi hồng răng trắng, dễ thương tới cực điểm này lại hung ác bạo lực thành thạo đến như thế, gõ một gậy trông quá không hài hòa.
Bản thân tiểu tử này lại không hề hay biết, ngược lại còn dương dương đắc ý, cười nói với Chu Dịch: "Nhị sư huynh, đây là tuyệt học sư môn của chúng ta, chuyên dùng để bắt sống đối thủ, lúc sư phụ truyền thụ ngươi còn chưa nhập môn, cho nên chưa kịp học tập."
"Chờ một lúc, chờ một lúc ta biểu diễn cho ngươi một lần nữa, ngươi học xong, lần sau cũng không cần phiền toái như vậy."
Công phu dưỡng khí mười năm khổ luyện của Chu Dịch rốt cuộc cũng phá công vào lúc này, khóe miệng hắn co giật lắc đầu: "Cái này... vẫn là không học thì hơn." Nhìn tiểu gia hỏa trước mắt có tu vi cao nhất trong các sư huynh đệ nhưng cam nguyện tự xưng là tiểu sư đệ, sau lưng Chu Dịch lại có cảm giác phát lạnh.
Vị tu sĩ cao to kia nhìn nhóc tỳ, ánh mắt càng trợn tròn.
Đây còn là một đứa trẻ chưa đến năm tuổi sao?
Nếu đúng như vậy, vì sao lại có tu vi cao đến thế?
Quan trọng hơn là, tại sao lại có da mặt dày như vậy!
Tuyệt học sư môn gì chứ, chuyên dùng để bắt sống đối thủ?
Căn bản chính là đánh lén gõ ám côn có được hay không!
Tu sĩ lùn đã hôn mê, nếu tỉnh lại biết được chân tướng sự việc tất nhiên cũng nghĩ như tu sĩ cao lúc này, trong lòng như có ngàn vạn con thượng cổ bạo long lao rầm rầm qua.
Tiêu Diễm khổ não nắm chặt hắc thiết cự kiếm trong tay, nói với Chu Dịch: "Nhị sư đệ đừng nghe hắn bịa chuyện, sư phụ đùa giỡn với hắn, tiểu tử này coi là thật... Hoặc phải nói là, hắn biết rõ sư phụ nói đùa, nhưng chiêu này quá hợp khẩu vị của loại nhóc quậy như hắn, cho nên bây giờ mượn danh nghĩa sư phụ mà khoe khoang khắp nơi."
Nhóc tỳ ở bên cạnh cười rất vui vẻ, Chu Dịch thì cười khổ lắc đầu.
"Trong thời gian ngắn sắp tới, lúc giao thủ với người khác không thể dùng thứ đồ chơi này được." Tiêu Diễm thở dài, buông tay ném hắc thiết cự kiếm, làm dấy lên bụi vàng khắp trời.
Khoảnh khắc sau, bóng dáng Tiêu Diễm lóe lên, đã biến mất tại chỗ: "Cùng nhau động thủ, tốc chiến tốc thắng."
Tu sĩ cao lớn ngẩn ngơ, rồi thấy Tiêu Diễm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, toàn bộ tu vi bị hắc thiết cự kiếm áp chế bạo phát ra, xuất quyền đánh lên mặt hắn.
Sau khi chật vật né qua một quyền của Tiêu Diễm, tu sĩ cao lớn chỉ cảm thấy trên cổ mát lạnh, một thanh trường kiếm đã gác ở trên cổ, trường kiếm nắm trong tay Chu Dịch, thư sinh áo xanh một tay chắp sau lưng, thần thái lạnh nhạt: "Chớ có lộn xộn thì hơn, chúng ta đã có một người sống, lưu ngươi hay không, xem biểu hiện của ngươi."
Nhắc đến người sống, nhìn tu sĩ lùn vẫn đang hôn mê ngã xuống đất, Chu Dịch cau mày vài cái, tức giận liếc nhìn nhóc tỳ.
Nhóc tỳ cười hì hì đi tới, cười hỏi: "Được rồi, nói đi, vì sao lại đi theo chúng ta?"
Tu sĩ cao định mở miệng nói bậy, nhưng khi tiếp xúc với đôi mắt sáng lấp lánh của nhóc tỳ, lại nhìn thấy nhóc tỳ ước lượng cây cốt chùy trong tay, cái ót của hắn lập tức phát lạnh, đành phải cứng đầu nói: "Ta là tu sĩ của Vu gia, nếu như các ngươi thông minh thì tốt nhất nên thả chúng ta ra, nếu không ắt phải nếm mùi đau khổ."
Nụ cười trên mặt nhóc tỳ dần dần biến mất, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn tu sĩ cao lớn kia.
Người này chưa từng nghĩ tới, mình lại bị một tiểu hài tử bốn, năm tuổi nhìn chằm chằm khiến trong lòng phát sợ.
Tiêu Diễm và Chu Dịch liếc nhau, Chu Dịch nhẹ giọng nói: "Chính là nhà ông ngoại của Thạch Thiên Nghị?" Tiêu Diễm trầm mặt gật đầu.
Chu Dịch quay đầu lại nhìn vị tu sĩ cao to kia: "Kẻ trợ Trụ vi ngược, trực tiếp diệt trừ đi."
Vị tu sĩ cao to trong lòng lạnh buốt, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu tình của tiểu hài tử, dũng khí lập tức tiêu tán toàn bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận