Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 577: Vu oan giá họa 1

Chương 577: Vu oan giá họa 1
Xuất thân là con cháu hoàng tộc, ngàn năm trước Trường Nhạc Đạo Tôn đã đạt đến Nguyên Thần cảnh. Bình thường, lão rất thích tiêu dao tự tại giữa thiên địa nhưng hễ Đại Tần hoàng triều có chuyện, lão vẫn sẽ quả quyết ra tay.
Chỉ là không ngờ lần này người đến tham gia pháp hội Hoang Hải lại là lão.
Phát hiện này khiến trong lòng Lâm Phong khẽ động: "Trường Nhạc Đạo Tôn bình thường không hay lộ diện mà nay lại xuất động, vậy còn những cường giả Nguyên Thần khác của Đại Tần hoàng triều thì sao? Xem ra pháp hội Hoang Hải lần này không đơn giản, Đại Tần hoàng triều chắc chắn đang tính toán một việc lớn."
"Đã lâu không gặp." Tào Vĩ lạnh lùng nhìn Trường Nhạc Đạo Tôn, ánh mắt chớp động, dường như vẫn có ý định ra tay.
Lúc này, hai đạo kiếm quang chói lọi đột nhiên xé toạc bầu trời, một trái một phải xuất hiện bên cạnh Trường Nhạc Đạo Tôn, kiếm ý sắc bén khiến Lâm Phong và Tào Vĩ đều âm thầm nhíu mày.
"Tào tông chủ muốn tàn sát Dụ Châu thành hay sao?" Người bên trái có dáng vẻ phong thần tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, cười rộ lên khiến người ta như tắm gió xuân: "Nếu hai vị thật sự động thủ, đừng nói là Dụ Châu thành, e là cả Đại Tần bắc cương cũng sẽ bị đánh cho tan hoang."
Ánh mắt Lâm Phong và Tào Vĩ đồng thời ngưng tụ: "Nhật Diệu Kiếm Tôn?"
Tuy rằng người này có dáng vẻ thanh niên nhưng kỳ thực đã là một vị Nguyên Thần cự phách thành danh mấy ngàn năm, là một trong những thành viên của Cửu Thiên Kiếm Minh, tông chủ Nhật Nguyệt Kiếm Tông, Nhật Diệu Kiếm Tôn.
Đệ tử Nhật Nguyệt Kiếm Tông, từ Trúc Cơ kỳ đã bắt đầu kết thành từng đôi, lựa chọn kiếm lữ của mình để cùng nhau đi hết cuộc đời. Một nam một nữ, một âm một dương, một người tu luyện Nhật Diệu Kiếm Đạo, một người tu luyện Nguyệt Hoa Kiếm Đạo, cùng nhau dìu dắt, giúp đỡ lẫn nhau.
Nếu một trong hai người không may vẫn lạc, thì tông môn sẽ chọn ra một đệ tử khác có tu vi chênh lệch không lớn, cũng đang độc thân để kết thành một đôi mới.
Chỉ có điều cảnh giới Nguyên Thần khó mà đạt được. Bản thân Nhật Diệu Kiếm Tôn tuy đã đạt đến Nguyên Thần cảnh nhưng kiếm lữ của hắn lại không được may mắn như vậy. Cho nên, nói một cách nghiêm khắc, trong số những tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên của Nhật Nguyệt Kiếm Tông, có thể coi lão nhân gia hắn là gã độc thân duy nhất.
Mấy ngàn năm qua, Nhật Diệu Kiếm Tôn vẫn luôn chờ đợi Nguyệt Hoa Kiếm Tôn của mình.
Đệ tử Nhật Nguyệt Kiếm Tông, khi Nhật Diệu và Nguyệt Hoa song kiếm hợp bích, có thể phát huy ra uy lực lớn hơn rất nhiều so với sức mạnh của hai người cộng lại. Nhưng cho dù là đơn độc chiến đấu, thì thực lực của kiếm tu môn hạ của Nhật Diệu Kiếm Tôn cũng vô cùng siêu tuyệt. Bản thân Nhật Diệu Kiếm Tôn là một đại kiếm tu ngạo thị quần hùng, không hề thua kém Lưu Quang Kiếm Tôn bên cạnh.
Người đứng bên phải Trường Nhạc Đạo Tôn, chính là Lưu Quang Kiếm Tôn đã từng gặp mặt Lâm Phong một lần. Lúc này, hắn không nói một lời, không để ý đến Tào Vĩ trên không trung, mà ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lúc này, Trường Nhạc Đạo Tôn cười ha hả, nói: "Lão phu xin mạn phép làm chủ, mong hai vị tông chủ nể mặt."
Lâm Phong cười một tiếng, tỏ vẻ không sao cả: "Khách theo chủ là được." Dù sao thì lúc trước hắn cũng không chịu thiệt gì, nên vui vẻ hào phóng một chút cũng không sao.
Hơn nữa, thông qua quan sát, Lâm Phong phát hiện ra việc Tào Vĩ hùng hổ tìm đến khiêu khích dường như là có ẩn tình khác. Trong tình huống này, hắn càng không muốn để Tào Vĩ được như ý.
Tào Vĩ trên không trung nhìn Trường Nhạc Đạo Tôn một cái, sau đó lại nhìn sang Nhật Diệu Kiếm Tôn và Lưu Quang Kiếm Tôn bên cạnh, rồi lạnh nhạt gật đầu: "Chuyện này sau pháp hội chúng ta lại tính."
Chủ nhân đã đến, Lâm Phong và Lam Diễm Đạo Tôn cũng không tiện tiếp tục ngồi trong phòng, bèn cùng nhau bay lên không trung. Mấy vị đại năng Nguyên Thần đứng đối diện nhau, Trường Nhạc Đạo Tôn cười ha hả, nói: "Hoang Hải Cổ Giới sắp mở ra, pháp hội cũng đã đến ngày chính thức bắt đầu, xin mời các vị cùng lão phu di giá đến Bắc Phong Hải."
Lâm Phong mỉm cười gật đầu, đang định đáp ứng, thì đột nhiên trong lòng khẽ động: "Mấy cái tên nhóc phá phách này!"
Lâm Phong vừa nghĩ đến đó là cảm thấy sát khí ngút trời trên con phố phía bắc thành Dụ Châu.
Chỉ thấy trên đường, một đại hán cao lớn lực lưỡng như hung thú thời thượng cổ đang đứng sừng sững giữa phố, trừng mắt nhìn đám người áo trắng đối diện.
Tên đại hán này ăn mặc giống như người dị tộc, khí huyết toàn thân cuồn cuộn như long như tượng, hiển nhiên là kẻ chuyên tu luyện võ đạo thần thông, chú trọng rèn luyện thân thể. Phía sau hắn còn có một đám tu sĩ khác cũng ăn mặc giống người dị tộc, ai nấy đều khí huyết cường tráng, trông như một đàn bạo long hung dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận