Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 647: Pháp hội mở lại 2

Chương 647: Pháp hội mở lại 2
Ai ngờ được giọng nói của nhóc tỳ hơi dừng lại một chút, liền nói tiếp: “Đúng rồi, ta còn muốn một ít khoáng sản, muốn Canh Kim Lưu Thủy Thạch và Thiên Hành Chu Sa, mỗi cái ít nhất phải ba lượng trở lên.”
“Ngoài ra, ta còn muốn hài cốt Lôi Long, nanh vuốt Phi Liêm Vương còn có máu Bàn Long...”
Nhóc tỳ còn muốn nói tiếp, Thạch Tông Nhạc rốt cuộc không nhịn được nữa, cắt đứt hắn nói: “Đủ rồi!”
Vị An Lương Vương điện hạ của Đại Tần hoàng triều này trừng mắt, sau khi nhìn chằm chằm nhóc tỳ một lúc lâu, hất tay áo lên, vậy mà trực tiếp bỏ đi.
Hắn sợ nếu mình không rời đi thì sẽ không khống chế được cơn tức giận mà bóp chết tên tiểu tử này ngay tại chỗ.
Lão đầu tử thề, tiếp tục ở lại nhiều hơn nữa, cho dù là cứng đối cứng với Lâm Phong một trận cũng nhất định phải bóp chết tên tiểu tử đáng ghét này.
nói thật ra thì, nhóc tỳ liệt kê ra một chuỗi danh sách dài như vậy, thứ thật sự quý giá thật ra cực kỳ có hạn cũng chính là hài cốt Lôi Long và máu Bàn Long tương đối khó tìm, những thứ khác đối với đường đường là Đại Tần hoàng triều mà nói, không tính là hiếm có gì.
Điều khiến Thạch Tông Nhạc không thể chịu được, chính là bộ dạng nhóc tỳ tựa như sư tử há mồm, hoàn toàn coi ba người bọn hắn là kẻ ngốc, quả nhiên là thúc có thể nhịn, thẩm thẩm không thể nhịn!
Trước khi đi, Thạch Tông Nhạc hơi dừng lại, nói: “Những thứ vừa nói kia, cứ tìm cho hắn!”
Nói xong, không dừng lại lâu, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Lâm Phong và Trường Nhạc Đạo Tôn, Đồ Đạo Tôn Gia Cát Quang, ba người nhìn nhau một lúc lâu, Lâm Phong cười khan một tiếng: “Tiểu hài tử mà thôi, vẫn là tiểu hài tử.”
Trường Nhạc Đạo Tôn và Gia Cát Quang đều ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Đúng vậy, tiểu hài tử mà, rất bình thường, rất bình thường...”
Bình thường cái đầu hắn!
Loại tiểu tử thúi này nên một tát vỗ chết luôn cho rồi, đỡ phải để lại hậu họa về sau!
Hai vị cường giả Nguyên Thần đều đang không ngừng oán thầm trong lòng, bọn họ lại không biết lúc này Lâm Phong cũng hận không thể đánh cho nhóc tỳ một trận.
“Tiểu tử thối, thật đúng là sẽ mượn gió bẻ măng.” Khóe miệng Lâm Phong không ngừng co giật, hắn gần như nhìn nhóc tỳ lớn lên, nhóc tỳ cũng là từ nhỏ luôn đi theo hắn, sư đồ hai người rất nhiều lúc tâm ý tương thông, không cần giao lưu, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được ý tứ của đối phương.
Về sự phát triển Cửu Khiếu Kim Đan sau này của nhóc tỳ, sư đồ hai người tự nhiên đã trao đổi qua, nhóc tỳ cũng biết bản thân ở Kim Đan trung kỳ tấn chức Kim Đan hậu kỳ, khiến Kim Đan viên mãn, muốn bù đắp Tiên Thiên Cửu Khiếu, cần tiêu phí rất nhiều thời gian tinh lực.
Lúc đó Lâm Phong đã thuận miệng đề cập qua Ô Điệp Long Thảo, Canh Kim Lưu Thủy Thạch, Thiên Hành Chu Sa, Bàn Long tinh huyết, Diệu Phong Tử Kim và Lôi Đạo Ngưng Tinh, những bảo vật này có thể trợ giúp nhóc tỳ hoàn thiện Kim Đan, đột phá bình cảnh, nhóc tỳ cũng ghi nhớ trong lòng.
Lâm Phong mặc dù nói sẽ chuẩn bị cho hắn nhưng hôm nay đã có cơ hội tốt, đương nhiên phải nắm chắc.
“Có người khác hỗ trợ chuẩn bị, sư phụ cũng có thể bớt lo.” nhóc tỳ vui thích thầm nghĩ.
Về phần hài cốt Lôi Long và nanh vuốt Phi Liêm Vương, thì có tác dụng trợ giúp nhóc tỳ tu luyện pháp thuật, nhóc tỳ liền nhân cơ hội này cùng nhau nói ra.
Nhưng khiến Lâm Phong không nói nên lời là, tiểu tử này lợi dụng cơ hội lần này, mượn gió bẻ măng, mưu cầu thêm phúc lợi cho mình.
Ngay cả chính sự đều ném qua một bên, ngược lại gõ của Đại Tần hoàng triều không ít thứ linh tinh.
Cái gì Kim Thân Lộc, Hắc Linh Giao, Tùng Châm Linh Xà, Bát Trân Kê, Cửu Tâm Linh Tước, Trân Châu Ngư, Tử Điện Điêu, đều là những yêu thú tương đối hiếm thấy, nhóc tỳ muốn những yêu thú này đến, không phải vì muốn mở vườn bách thú.
Mỗi giống loài hắn đều muốn một con đực một con cái thành đôi, đó là muốn cho chúng sinh sôi nảy nở, mưu đồ trường kỳ thỏa mãn ham muốn ăn uống của hắn.
Còn Thiên Hà Chung Ngọc Quả, Nguyên Kim Quả, Tử Ngọc Qua, Xích Hỏa Du Lê gì đó cũng là để ăn.
Thanh Quang Đằng, Phỉ Thúy Linh Cần, Long Lân Duẩn cũng là vì ăn.
Tên tiểu tử này bây giờ càng ăn càng tinh, không nói đến việc phối hợp chay mặn, ngay cả hoa quả sau khi ăn xong cũng đã chuẩn bị xong.
Lâm Phong nghe hắn gọi món ăn như ở quán ăn, không khỏi dở khóc dở cười, lúc này mới ho khan một tiếng, nhắc nhở nhóc tỳ trước tiên nên lấy thứ gì đó cần thiết, sau đó lại nói những thứ khác.
Kết quả Thạch Tông Nhạc tức giận bỏ đi, để lại hai người Trường Nhạc Đạo Tôn và Gia Cát Quang vẻ mặt buồn bực ở lại, ghi nhớ từng cái tên mà nhóc tỳ nói ra.
Lâm Phong không muốn để cho bọn họ quá mức phiền muộn, tuy rằng tu sĩ Nguyên Anh áo bào xanh Triệu Hân, và lão già áo xám kia không thể giao ra nhưng Lâm Phong vẫn đưa hai trong số ba tên tu sĩ Kim Đan kỳ còn lại cho Trường Nhạc Đạo Tôn, để cho Đại Tần hoàng triều tự mình thẩm vấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận