Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 588: Oan gia ngõ hẹp 3

Chương 588: Oan gia ngõ hẹp 3
Thần sắc Uông Lâm và Hoắc Sâm đồng thời khẽ động, cùng nhìn về phía thiếu niên áo vàng.
Thiếu niên áo vàng cũng nhìn về phía bọn họ, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: "Ta là Thạch Thiếu Càn, lát nữa mong hai vị đạo huynh bất cứ lúc nào chỉ giáo thêm."
Nói ra mấy chữ cuối cùng, giọng hắn rất nhẹ, trong đôi mắt dị sắc lóe sáng, khiến lòng người rung động.
Thần sắc Hoắc Sâm trở nên nghiêm nghị. Thạch Thiếu Càn trước mắt, môi hồng răng trắng, dung mạo tuấn mỹ bất phàm, thế nhưng ẩn giấu bên trong lại là một loại lực lượng khiến ngay cả kẻ từng trải như hắn cũng phải thầm kinh hãi.
Những yêu tướng Trúc Cơ Kỳ hung tàn nhất mà hắn từng chém giết cũng không khủng khiếp như vậy. Loại cảm giác này, Hoắc Sâm chỉ cảm nhận được từ những yêu soái đã kết thành yêu đan. Thế nhưng Thạch Thiếu Càn trước mắt rõ ràng còn chưa kết thành Kim Đan, vẫn là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Uông Lâm thì thần sắc như thường, nhìn Thạch Thiếu Càn một cái rồi nói: "Sẽ có cơ hội."
Thạch Thiếu Càn cười, để lộ hàm răng trắng như tuyết, khẽ cắn nhẹ: "Đó là điều đương nhiên."
Uông Lâm gật đầu, sau đó xoay người bước đi. Nhóc tỳ và Nhạc Hồng Viêm liền tiến lên đón. Nhóc tỳ cười hì hì nói: "Chúc mừng Tam sư huynh ca khúc khải hoàn."
"Tiểu tử ngươi đừng có mà giễu cợt ta." Uông Lâm cười nhạt, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên phát hiện có người đang nhìn mình.
Uông Lâm nhìn sang, đó là một thanh niên tuấn mỹ mặc áo trắng, nhìn trang phục thì là đệ tử Thiên Trì Tông.
Thanh niên áo trắng thấy Uông Lâm nhìn qua, không khỏi mỉm cười: "Phương Trọng, Thiên Trì Tông. Ban đầu ta rất hứng thú với ngươi nhưng bây giờ lại có phần không còn hứng thú nữa."
"Người ta thường nói, đệ tử Huyền Môn Thiên Tông các ngươi đấu pháp trong cùng cảnh giới là vô địch. Ta chưa bao giờ tin những lời đồn đại đó, chỉ tin vào những gì bản thân chứng kiến." Phương Trọng lạnh nhạt nói: "Ta chưa bao giờ đánh giá thấp đối thủ nhưng cũng sẽ không đánh giá cao đối thủ. Vừa rồi ngươi ra tay có phần giữ lại nhưng nếu ngươi giữ lại không đủ nhiều, vậy thì ta đây thật sự không còn hứng thú với ngươi nữa."
Ánh mắt Phương Trọng rơi vào người Nhạc Hồng Viêm bên cạnh Uông Lâm, bỗng nhiên nở một nụ cười đầy tà khí: "Ta lại khá hứng thú với vị bằng hữu bên cạnh ngươi."
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "hứng thú", nhìn Nhạc Hồng Viêm cười nói: "Tuy có hung dữ một chút nhưng quả thật là một mỹ nhân."
Đôi mày thanh tú của Nhạc Hồng Viêm dần dựng đứng lên. Nhóc tỳ vội vàng phẩy tay với nàng, sau đó quay đầu nhìn Phương Trọng, nghiêm túc nói: "Ngươi chán sống rồi sao?"
Phương Trọng cứng họng, định mỉa mai lại nhưng cảm nhận được pháp lực dao động khủng khiếp từ người nhóc tỳ, hắn đành phải nuốt ngược lời định nói vào trong.
"Nói chuyện thì nên chú ý một chút, đây không phải là nơi để ngươi giương oai." Lúc này, một tên đệ tử Thiên Trì Tông khác bước ra, đứng sau lưng Phương Trọng. Khí tức cường đại từ người hắn tỏa ra, mạnh mẽ chặn đứng áp lực từ nhóc tỳ, rõ ràng là một tu sĩ Kim Đan Kỳ.
Khí tức viên mãn không chút rò rỉ, tu vi Kim Đan hậu kỳ.
"Mộ Kế Hải, Thiên Trì Tông." Tên đệ tử kia nhìn chằm chằm nhóc tỳ, lạnh lùng nói: "Sư đệ ta muốn nói gì thì nói, ngươi dựa vào đâu mà quản? Ngươi thật sự cho rằng có sư phụ chống lưng thì có thể làm càn làm bậy sao? Muốn giương oai thì phải xem xem đối phương là ai, có những người không phải hạng mà ngươi có thể trêu chọc đâu!"
Nhóc tỳ không thèm để ý, thản nhiên nói: "Ta nói được thì làm được. Còn những kẻ khác, tốt nhất là nên suy nghĩ kỹ trước khi nói, nếu không tự gánh vác hậu quả thì đừng trách."
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Phương Trọng: "Bây giờ ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn dám nói năng lỗ mãng với sư tỷ ta, ngươi sẽ là người chết. Không tin thì cứ thử xem."
Bị một tiểu hài tử nhìn qua chỉ mới mười một, mười hai tuổi giáo huấn, Mộ Kế Hải và Phương Trọng đều cảm thấy mất mặt. Xuất thân từ Thiên Trì Tông, bọn họ luôn vênh váo hống hách quen rồi.
Mộ Kế Hải chắn trước mặt Phương Trọng, tức giận bật cười: "Ồ, vậy ta đây muốn xem thử xem..."
Lời còn chưa dứt, đã bị người khác cắt ngang: "Mộ sư đệ, mang theo Phương sư đệ trở về đi, vòng tỷ thí tiếp theo sắp bắt đầu rồi."
Mộ Kế Hải và Phương Trọng đành phải ngậm miệng, oán hận liếc nhìn nhóc tỳ một cái, sau đó cùng nhau lùi về phía trận doanh Thiên Trì Tông, đứng sau lưng một nam tử trẻ tuổi.
Nam tử trẻ tuổi kia rất lịch sự mỉm cười, gật đầu chào hỏi đám người nhóc tỳ.
Nhưng nhóc tỳ lại cảm nhận được vài phần âm trầm ẩn giấu trong nụ cười của đối phương. Nhóc tỳ khẽ nhíu mày, lúc này bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói hào sảng: "Đó là Tống Khánh Nguyên, được xưng là đệ tử xuất sắc nhất thế hệ trẻ Thiên Trì Tông. Hắn là kẻ âm hiểm xảo trá, nham hiểm giả dối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận