Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 812: Ai dạy dỗ ai? 2

Chương 812: Ai dạy dỗ ai? 2
"Nếu như tổ sư Huyền Môn Chi Chủ của nhà ngươi ở đây, ta còn kiêng kị hắn vài phần nhưng ngươi chỉ là một tên tiểu bối Kim Đan kỳ, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là quy củ."
Nói xong, hai tay Dương Tục đột nhiên hợp lại, Băng Ngục Trận phát động, muốn đem Lâm Phong hoàn toàn đông chết.
Lúc này, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, lộ ra hung quang, hiển nhiên là động tâm tư giết người diệt khẩu, dù sao cũng đã động thủ rồi, chi bằng diệt sát luôn tên Huyền Môn Thiên Tông này tại đây, không cho hắn cơ hội báo tin cho sư môn.
Nhưng ngay sau đó, bất kể là Dương Tục, hay là Quân Tử Ngưng, hay là ba tên tu sĩ Dương gia kia, tất cả đều trợn to hai mắt.
Đối mặt với trận pháp cường đại muốn đóng băng cả không gian của Dương Tục, Lâm Phong cười khẽ: "Vẫn là để ta thay mặt trưởng bối Dương gia dạy dỗ ngươi một chút vậy."
Nói xong, Lâm Phong tiện tay đánh ra một quyền, Bát Quái Băng Thiên Chùy.
Chỉ trong thoáng chốc, không gian xung quanh thân thể Lâm Phong, thiên địa linh khí bắt đầu không ngừng bị chôn vùi.
Thiên, Địa, Phong, Lôi, Thủy, Hỏa, Sơn, Trạch bát trọng vật tượng, hóa thành quang ảnh, dựa theo Bát Quái phương vị, loáng thoáng hiện ra trong quyền ý của Lâm Phong.
Thiên địa tương hợp, phong lôi hóa sinh, thủy hỏa giao hòa, sơn trạch tương y.
Tám loại lực lượng ý cảnh, hai hai kết hợp, lẫn nhau hóa sinh, đều đang không ngừng dung hợp lực lượng, điên cuồng tăng trưởng với thế gần như vô cùng vô tận.
Ngay sau đó, lực lượng bàng bạc lại cùng nhau tan vỡ, không ngừng tan rã.
Trong quá trình vô hạn tăng trưởng lại không ngừng phá diệt này, lực lượng một quyền của Lâm Phong đạt tới mức độ khiến đám người Dương Tục trợn mắt há mồm, mặc dù Thiết Thụ phân thân trước mắt chỉ có tu vi Kim Đan kỳ nhưng một thức Bát Quái Băng Thiên Chùy của Lâm Phong lại trực tiếp đánh nát Băng Ngục Trận của Dương Tục.
Quân Tử Ngưng và ba gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Dương gia thấy vậy đều sửng sốt.
Đối với bọn họ mà nói, cảnh tượng trước mắt này đã hoàn toàn lật đổ nhận thức và thường thức trước đây của bọn họ.
Mặc dù Dương Tục không mượn nhờ địa lợi và bảo vật, chỉ dùng pháp lực của bản thân để thi triển trận pháp nhưng một khi trận pháp đã hình thành, uy lực cực kỳ kinh người, mượn nhờ thiên địa cự lực, không phải thần thông pháp thuật bình thường có thể so sánh được.
Dương Tục là lão tổ Nguyên Anh sơ kỳ, đối thủ trước mặt rõ ràng hắn chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, theo như dự đoán của Quân Tử Ngưng và những người khác, trận chiến này không cần phải đánh, thắng bại đã định.
Nhưng ai ngờ kết quả lại là Lâm Phong chỉ dùng một quyền đã đánh nát trận pháp của Dương Tục, kết quả này quả thực khiến tất cả mọi người ở đây đều phải kinh ngạc.
Ngay cả bản thân Dương Tục cũng chấn động, nhìn Lâm Phong một cái, thần sắc lập tức trở nên thận trọng hơn rất nhiều: "Người này rốt cuộc là ai, nghe đồn Huyền Môn Thiên Tông cả môn phái đều là yêu nghiệt, cùng cảnh giới đấu pháp vô địch, tu sĩ Kim Đan sơ kỳ có thể chống lại Nguyên Anh kỳ."
"Ban đầu ta còn tưởng rằng đó chỉ là lời đồn đại, không ngờ lại là thật?"
Lâm Phong nhìn Dương Tục, thầm bĩu môi: "Không ngờ tới bây giờ ta vẫn có thể giả bộ non nớt như vậy."
Lúc này, Dương Tục đã hoàn toàn nghiêm túc, ánh mắt hắn đảo qua xung quanh: "Điều kiện địa hình bất lợi, không thể phát huy trăm phần trăm công hiệu nhưng ta có mang theo Băng Ngục Chi Môn, ít nhất có thể phát huy tám phần uy lực của trận pháp."
Hắn đột nhiên vung tay lên, một đạo bạch quang chợt lóe lên trên không trung, hóa thành một cánh cửa lớn hoàn toàn được tạo thành từ băng.
Cùng lúc đó, hai tay Dương Tục liên tục kết ấn, pháp lực hóa thành băng tuyết dày đặc, chỉ trong nháy mắt đã biến cả vùng đất mấy trăm dặm xung quanh dãy núi Côn Luân thành một thế giới băng tuyết, một đồ án pháp trận cực lớn hiện ra trên mặt đất.
"Hàn Băng Địa Ngục Trận, Băng Ngục Chi Môn, mở!"
Trên bầu trời, pháp bảo bản mệnh Nguyên Anh của Dương Tục là Băng Ngục Chi Môn lúc này chậm rãi mở ra, bên trong không ngừng có gió lạnh gào thét thổi ra, phía sau cánh cửa kia dường như địa ngục hoàn toàn được tạo thành từ băng tuyết, lạnh lẽo tột cùng, tĩnh mịch tột cùng.
Nhìn từ cửa vào, một vùng tối đen như mực, chỉ có vài điểm u quang lấp lánh, đó dường như vô số bức tượng băng.
Phàm là người bước vào địa ngục này, đều chỉ có một kết cục, đó chính là từ thân thể đến linh hồn, tất cả đều bị đóng băng, trở thành một phần của tượng băng, vĩnh viễn không được siêu sinh, chìm sâu trong địa ngục băng giá.
Khi cánh cửa mở ra, Lâm Phong cảm thấy tất cả không gian trong phạm vi bao phủ của pháp trận do Dương Tục thi triển ra như thể cùng nhau vặn vẹo, cánh cửa và pháp trận dung hợp làm một thể, muốn kéo toàn bộ không gian của giới vực này vào địa ngục băng giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận