Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 122: Giao lưu tỷ thí sớm hơn dự kiế 1

Chương 122: Giao lưu tỷ thí sớm hơn dự kiế 1
Nhưng Ngưng Luyện Đan Đỉnh lại là một khâu trọng yếu nhất của Trúc Cơ kỳ, bởi vì Đan Đỉnh sẽ trực tiếp quyết định thành bại của tu sĩ Kết Đan, ngày sau có thể trùng kích cảnh giới cao hơn của Kim Đan kỳ hay không, toàn bộ phải xem Đan Đỉnh tốt hay xấu.
Đại hòa thượng Tuệ Khổ bị Lâm Phong chém giết, đoạt xá lợi tử, kỳ thật sớm đã là Trúc Cơ hậu kỳ, tu sĩ cảnh giới Đan Đỉnh, hắn vì tu luyện đạo pháp Bất Động Minh Vương Quyết có khuyết điểm, cho nên mới chậm chạp không cách nào kết thành Kim Đan đột phá cảnh giới, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn có chấp niệm với Tiêu Diễm như thế.
Trúc Cơ kỳ tuy rằng chỉ có phân chia tam trọng cảnh giới, nhưng tu sĩ đồng cấp vẫn có mạnh có yếu, đây là bởi vì linh đài có phân cửu phẩm, nhất phẩm linh đài tốt nhất, cửu phẩm linh đài kém nhất.
Do vậy suy ra, có thể đạt từ nhất phẩm đến cửu phẩm đan đỉnh, giữa mỗi phẩm cấp, đều có chênh lệch cực lớn, mà chênh lệch càng lớn thì ngày sau kết thành Kim Đan, phẩm chất Kim Đan cũng sẽ có sai biệt, trực tiếp quyết định tiềm lực tu luyện của tu sĩ tương lai .
Cửu phẩm linh đài ngưng luyện cửu phẩm đan đỉnh, có thể luyện ra Kim Đan cũng đã là vận khí lớn bằng trời, về phần phẩm chất Kim Đan, cùng ngày sau tăng cường cảnh giới, cái đó đừng nghĩ tới.
Mà nhất phẩm linh đài ngưng luyện nhất phẩm đan đỉnh, tu sĩ tấn cấp Kim Đan kỳ sau tất nhiên tiền đồ mênh mông.
Năm xưa vì sao nhóc tỳ lại gặp tai ương bất ngờ như vậy? Cũng là bởi vì nó thiên sinh khí hải, trên khí hải có một tòa chí tôn linh đài, còn trên cả nhất phẩm linh đài!
Dùng chí tôn linh đài lập chí tôn đan đỉnh, kết thành Kim Đan tất nhiên là tốt nhất, đừng nói Kim Đan kỳ, Nguyên Anh thậm chí Nguyên Thần đều có thể đạt tới đại đạo.
Lâm Phong nghĩ thầm: "Căn cốt của nhóc tỳ vẫn là tròn mười, ngày sau khi Trúc Cơ Khai Khí Hải, lập linh đài, không biết có thể đạt được một tòa linh đài Chí Tôn hay không?"
Nghĩ vậy, Lâm Phong đẩy cửa phòng bước ra ngoài, lại thấy ba đồ đệ đều đang ở trong sân, ánh mắt cùng nhìn về phía chân trời xa xăm.
Thấy Lâm Phong đi ra, ba người vội vàng cùng nhau hành lễ, Lâm Phong hỏi bọn họ đang nhìn gì, Tiêu Diễm đáp: "Sư phụ, vừa rồi trên bầu trời bay qua một con rết khổng lồ dài đến trăm trượng, trên lưng rết mơ hồ có rất nhiều bóng người, hướng về phía kia mà đi."
Lâm Phong nhìn theo hướng tay Tiêu Diễm chỉ, ánh mắt lóe lên.
"Hướng ấy là nơi Hành Nhạc Phái trú ngụ, chẳng lẽ người của Huyền Đạo Tông đã đến?"
Sau khi an bài xong cho ba đồ đệ, Lâm Phong một mình phất Hắc Vân Kỳ, phi thân về phía Hành Nhạc sơn.
Từ xa đã trông thấy trên không trung có một con Thiên Túc Ngô Công dài chừng trăm trượng, con rết khổng lồ này toàn thân đen kịt, giẫm trên đám mây đen bay lượn, tiếng sấm vang rền từng hồi, lượn vòng trên không phía Hành Nhạc sơn, loáng thoáng toát lên vẻ khoe khoang.
Sau đó chỉ thấy trên đỉnh cao nhất của Hành Nhạc Sơn, một đạo kiếm quang tím phóng lên trời, hóa thành hình rồng trên không trung, rống to một tiếng về phía con rết.
Con rết lúc này mới thu liễm khí thế, chở một đám tu sĩ Huyền Đạo Tông trên lưng, đáp xuống Hành Nhạc Sơn.
Phần lớn người của Hành Nhạc Phái đều bị con rết hấp dẫn chú ý, Lâm Phong rất dễ dàng lên núi lần nữa.
Người dẫn đầu Huyền Đạo Tông là một lão đầu râu bạc, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, thân thiện vô cùng, cười nói từng trận: "Đạo hữu, lần này Hành Nhạc các ngươi xuất hiện không ít mầm non có tiềm lực đây."
Lão tổ Nguyên Anh kỳ của Hành Nhạc Phái đi tới chiến trường hư không mấy trăm năm không có tin tức, tổ sư Kim Đan kỳ trong môn đều đang bế quan, trước mắt chưởng môn Hành Nhạc Phái là một tu sĩ trung niên Trúc Cơ hậu kỳ.
Đối với lời tán thưởng của lão đầu râu bạc, chưởng môn Hành Nhạc Phái liên tục khách khí, bầu không khí hai bên cực kỳ hòa hợp.
Lâm Phong thì âm thầm cười lạnh, hắn biết không khí hòa hợp hữu hảo như vậy không kéo dài được bao lâu.
Huyền Đạo Tông từ xa tới là khách, được an bài nghỉ ngơi trong phòng khách trước. Ba ngày sau, đệ tử hai phái giao lưu tỷ thí mới chính thức bắt đầu.
Đệ tử tham gia tỷ thí cơ bản đều là trình độ Luyện Khí kỳ, từ khi đến thế giới này Lâm Phong tiếp xúc đến đạo pháp thần thông đều là cấp độ tương đối cao, cho nên hiện giờ đệ tử hai phái đấu pháp tỷ thí sử dụng pháp thuật và võ đạo, khiến Lâm Phong không hứng thú.
Sự chú ý của hắn, một nửa dùng để che giấu hành tung của mình, một nửa khác thì đặt ở trên người Uông Lâm.
Lúc này Uông Lâm nhập môn chỉ mới mấy ngày, lại chỉ là ký danh đệ tử, căn bản không có ai truyền cho hắn đạo pháp, ở trên núi làm toàn là công việc tạp dịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận