Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 636: Sát thủ 1

Chương 636: Sát thủ 1
Thế nhưng Đao Ngọc Đình lại khác hẳn so với trước đó. Nàng vốn dĩ lạnh lùng, thờ ơ với mọi chuyện, lúc này đứng trước mặt Tống Khánh Nguyên lại có phần run rẩy.
Cái run rẩy này không phải vì hưng phấn, mà là bởi vì sợ hãi.
Chính vì sợ hãi, e ngại, cho nên thân thể nàng mới không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ, giống như thỏ non gặp phải hổ dữ.
Tống Khánh Nguyên mỉm cười nói gì đó, sau đó dẫn đầu đi ra khỏi Tàng Long Hồ. Đao Ngọc Đình do dự một chút, cũng vội vàng đi theo.
Sau bọn họ là Mộ Kế Hải, hắn ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tống Khánh Nguyên với vẻ mặt âm trầm, cũng đi ra khỏi Tàng Long Hồ.
Nhìn thấy cảnh này, lòng hiếu kỳ của nhóc tỳ nổi lên. Nó chào hỏi Chu Dịch cùng những người khác một tiếng, sau đó nhanh như chớp đuổi theo.
Tất cả những điều này đều rơi vào trong mắt Lâm Phong nhưng hắn cũng không quá để tâm. Tuy rằng trong đầu hắn mơ hồ có một số kế hoạch liên quan đến Đao Chí Cường và Đao Ngọc Đình nhưng dù sao Đao Ngọc Đình cũng không có quan hệ trực tiếp gì với hắn.
Hơn nữa, với thiên phú và tiềm lực mà Đao Ngọc Đình thể hiện, Tống Khánh Nguyên cũng không thể thật sự làm gì được nàng. Nếu không, Tào Vĩ sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn ta.
Cho dù là nhân tài kiệt xuất của Thiên Trì tông, là nhân vật lãnh đạo thế hệ mới, cho dù là con trai ruột của Tào Vĩ, nếu dám giết Đao Ngọc Đình, Tào Vĩ cũng sẽ không bao giờ bỏ qua.
Hiện tại, tuy rằng thực lực của Đao Ngọc Đình không bằng hắn ta nhưng thiên phú và tiềm lực ít nhất cũng cùng đẳng cấp. Trong tương lai, nàng nhất định sẽ trở thành trụ cột của Thiên Trì tông, thậm chí là người kế thừa vị trí tông chủ.
Cho nên Lâm Phong vốn không quá quan tâm đến chuyện này. Nhóc tỳ hiếu kỳ muốn đi xem, hắn cũng mặc kệ.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Phong phát hiện có gì đó không đúng. Mộ Kế Hải đi theo Tống Khánh Nguyên và Đao Ngọc Đình, nhóc tỳ đi theo Mộ Kế Hải, tiếp theo lại có người khác đi theo nhóc tỳ!
Hơn nữa, còn là một gã đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ, là một nam tử trung niên vận lục hắn, tướng mạo bình thường, chỉ là tự có một cỗ khí thế trầm ngưng.
Lâm Phong nhớ rõ hắn thuộc về trận doanh Đại Tần hoàng triều, trước đó ở pháp hội biểu hiện rất điệu thấp, chỉ lặng lẽ đứng đấy áp trận cho tu sĩ Đại Tần hoàng triều.
Nhưng giờ phút này Lâm Phong lại có thể nhìn ra, mặc dù người này biểu hiện như không có việc gì nhưng rõ ràng cố ý bám đuôi tiểu nha đầu, cùng nhau ra khỏi Tàng Long Hồ.
"Hắn muốn làm gì?" Lâm Phong chau mày, ý thức thao túng Thiết Thụ phân thân đi theo.
Ra khỏi Tàng Long Hồ, Tống Khánh Nguyên cất bước đi trước, thần thái nhàn nhã, Đao Ngọc Đình theo sau hắn, lại có vẻ tâm sự nặng nề, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra vài phần sợ hãi.
Nhưng nàng không nói tiếng nào, chỉ mím chặt môi đi theo sau lưng Tống Khánh Nguyên.
Tống Khánh Nguyên đi đến một nơi vắng vẻ, dừng bước, quay đầu nhìn Đao Ngọc Đình, ôn hòa cười nói: "Nơi này rất tốt, phải không?"
Đao Ngọc Đình không nói gì, Tống Khánh Nguyên cũng không trông đợi nàng trả lời, mà chuyển ánh mắt về một hướng khác, khẽ cười.
Ở hướng đó, ngoài tầm mắt của Tống Khánh Nguyên, Mộ Kế Hải mặt không chút thay đổi đứng đấy, hắn dường như cũng biết Tống Khánh Nguyên đã phát hiện ra mình nhưng thân thể hoàn toàn không động.
Tống Khánh Nguyên xoay đầu lại, mỉm cười nhìn Đao Ngọc Đình, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như trước nhưng trong cơ thể lại có pháp lực lạnh lẽo tản ra, bao phủ toàn thân Đao Ngọc Đình.
Đao Ngọc Đình kêu rên một tiếng, gương mặt vốn đã tái nhợt, lúc này càng không còn chút huyết sắc, trên mặt hiện vẻ thống khổ.
Tống Khánh Nguyên tu vi Kim Đan hậu kỳ , áp chế Đao Ngọc Đình Trúc Cơ hậu kỳ, Đao Ngọc Đình có thể nói là hoàn toàn không có sức phản kháng.
Đối với Kim Đan sơ kỳ tu sĩ, Đao Ngọc Đình thậm chí có khả năng chiến thắng nhưng đối mặt với Kim Đan hậu kỳ thì bất lực, huống chi Tống Khánh Nguyên không phải là người có thực lực Kim Đan hậu kỳ bình thường, mà là đệ tử có thực lực Kim Đan kỳ xuất chúng nhất của đại tông môn như Thiên Trì Tông, đụng phải Nguyên Anh lão tổ cũng có thể đánh một trận.
Tống Khánh Nguyên không cần cố ý thi pháp, chỉ cần bản thân pháp lực khí tức tản ra bao phủ Đao Ngọc Đình, là có thể khiến nàng đau đớn không chịu nổi.
Nét hồng hào trên mặt thiếu nữ biến mất, làn da trắng bệch nổi lên một tầng xanh, toàn thân như rơi vào hầm băng.
Ngay sau đó, trên mặt nàng đột nhiên hiện lên một tầng đỏ ửng bất thường, cảm giác như mình đang trong núi lửa, bị ngâm trong dung nham nóng chảy.
Lâm Phong tuy không lộ diện nhưng sau khi ra khỏi Tàng Long Hồ, thần thức cũng có một phần chú ý tới bên này, nhìn thấy cảnh này, hắn khẽ nhíu mày, ở Huyền Môn Thiên Tông của hắn, loại chuyện ỷ thế hiếp người này là không được phép xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận