Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 743: Danh chấn thiên hạ, khải hoàn trở về 1

Chương 743: Danh chấn thiên hạ, khải hoàn trở về 1
Dương Thanh gãi đầu, cười ngượng ngùng nói: "Con tình cờ nhặt được một loại linh thảo nhưng không biết lai lịch, muốn mời sư phụ xem qua."
Lâm Phong nhận lấy linh thảo từ tay hắn, thân thảo rất dài, toàn thân xanh biếc, chỉ có một chút ở đỉnh là màu đỏ tươi, tựa như dính máu.
Sau khi đối chiếu trong hệ thống, Lâm Phong trầm ngâm một lát, nói: "Tiểu Thanh Tử, cây linh thảo mà ngươi có được này, tên là Phong Ma Thảo, là nguyên liệu chính để luyện chế một loại đan dược tên là Phong Ma Đan nhưng ta không đề nghị ngươi dùng nó."
Dương Thanh gật đầu, Phong Ma Đan rất nổi tiếng ở Thiên Nguyên Đại Thế Giới, nó chỉ có tác dụng với tu sĩ có tu vi dưới Nguyên Anh kỳ.
Đây là một loại đan dược sau khi nuốt vào có thể khiến cho pháp lực tăng mạnh trong thời gian ngắn nhưng sau đó sẽ rơi vào trạng thái suy yếu trong thời gian dài, hơn nữa nó sẽ gây ra tổn thương rất lớn cho cả nhục thân và thần hồn của tu sĩ.
Uống loại đan dược này, chỉ có thể dùng để cứu mạng, hơn nữa còn là giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.
Nhưng Dương Thanh lại biết Thái Âm Sơn Hồng Chú, có thể tạo ra hiệu quả tương tự, tuy rằng sau đó cũng sẽ rơi vào trạng thái suy yếu nhưng thời gian suy yếu ngắn hơn nhiều, hơn nữa sẽ không tổn hại đến bản thân, hiệu quả tốt hơn Phong Ma Đan rất nhiều, tất nhiên hắn không cần dùng đến cây linh thảo này.
Bản thân Lâm Phong không muốn các đệ tử khác sử dụng Phong Ma Đan, chi bằng dùng thứ khác để tăng cường thực lực cho các đệ tử, như vậy sẽ đáng tin cậy hơn.
"Có lẽ cũng nên luyện chế một ít Phong Ma Đan để phòng thân?" Lâm Phong vừa nghĩ, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào người nhóc tỳ, trong lòng khẽ động: "Ừm, thật ra cũng có thể xử lý như vậy..."
Thấy Lâm Phong nhìn mình, nhóc tỳ cười nói: "Sư phụ, con có được thứ này."
Nói xong, hắn lấy Thanh Đồng Hư Không Đỉnh ra, bên trong đỉnh có một đoạn dây leo màu xanh biếc, Lâm Phong nhìn thấy, không khỏi cười nói: "Tiểu tử này, mắt nhìn của ngươi thật tinh tường."
Lâm Phong liếc mắt một cái liền nhận ra, đoạn dây leo mà nhóc tỳ cất trong Thanh Đồng Hư Không Đỉnh chính là một loại thực vật dị chủng đặc biệt của Hoang Hải Cổ Giới, ở những nơi khác hoàn toàn không có, Bổ Thiên Đằng.
Bổ Thiên Đằng là loại linh thảo có hiệu quả tốt nhất trong việc tu bổ những chỗ thiếu hụt trên Kim Đan, nhóc tỳ có Kim Đan Tiên Thiên Cửu Khiếu, bình cảnh lớn nhất của Kim Đan kỳ chính là ở Kim Đan trung kỳ đột phá đến Kim Đan hậu kỳ.
Khi vượt qua Âm Phong kiếp, Âm Phong sẽ mài giũa Kim Đan, loại bỏ những chỗ gồ ghề trên Kim Đan, khiến cho Kim Đan trở nên hoàn mỹ vô khuyết nhưng Kim Đan của nhóc tỳ lại có chín cái lỗ, bình thường khi hấp thu linh khí của trời đất, sẽ tự động bài trừ những tạp chất trong Kim Đan ra ngoài.
Điều này khiến cho hắn vượt qua Âm Hỏa kiếp rất dễ dàng nhưng lại khiến cho độ khó và nguy hiểm khi hắn vượt qua Âm Phong kiếp tăng lên gấp trăm ngàn lần.
Bây giờ có Bổ Thiên Đằng, thêm vào đó là rất nhiều bảo vật khác hỗ trợ, con đường đột phá lên Kim Đan hậu kỳ của nhóc tỳ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhóc tỳ hiển nhiên cũng rất hài lòng, cười híp cả mắt.
Lâm Phong cười đưa Thanh Đồng Hư Không Đỉnh cho hắn, sau đó nhìn Nhạc Hồng Viêm, Nhạc Hồng Viêm mỉm cười nói: "Đệ tử cũng có được linh thảo, hình như Thăng Linh Thảo, có thể hỗ trợ tu luyện."
Mắt Lâm Phong sáng lên, lập tức cười rạng rỡ.
Thăng Linh Thảo cũng là một loại linh thảo rất nổi tiếng ở Thiên Nguyên Đại Thế Giới, cho nên Nhạc Hồng Viêm vừa nhìn đã nhận ra, loại linh thảo này cực kỳ hiếm nhưng tác dụng lại rất lớn, đúng như Nhạc Hồng Viêm đã nói, nó có thể giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện, tăng tốc độ hấp thu và luyện hóa linh khí.
Nhưng chỉ có Lâm Phong mới biết, Thăng Linh Thảo là một trong những nguyên liệu chủ yếu để luyện chế Thiên Linh Bổ Khuyết Đan.
Có nó, Lâm Phong như nhìn thấy rất nhiều Thiên Linh Bổ Khuyết Đan đang vẫy gọi mình.
Lúc này, Gia Cát Phong Linh hơi rụt người lại nhưng Lâm Phong không bỏ qua nàng, cười hỏi: "Ngươi thì sao? Có được thứ gì?"
"Không, không có gì... À, vãn bối nhặt được một tấm da thú." Gia Cát Phong Linh ấp úng nói: "Có thể, có thể che giấu khí tức của người khác."
Lâm Phong gật đầu: "Ừm, rất thích hợp với ngươi, cất kỹ đi."
Gia Cát Phong Linh ngẩn người, cẩn thận nhìn Lâm Phong, thấy hắn không phải đang nói móc mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng rằng phải nộp lên, trong lòng lo lắng hồi lâu.
Lâm Phong nhìn Thôn Thôn, không đợi Thôn Thôn lên tiếng, ánh mắt liền dời đi: "Không cần nói, ta cũng biết ngươi nhất định đã ăn thứ gì đó rồi."
Thôn Thôn hừ một tiếng, lè lưỡi với Lâm Phong nhưng không phản bác.
Cuối cùng là Chu Dịch, hắn mỉm cười, lấy ra một thứ, hai tay dâng lên trước mặt Lâm Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận