Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 775: Đệ tử mở phủ 2

Chương 775: Đệ tử mở phủ 2
Hai người mở mắt, đồng loạt hành lễ với Lâm Phong, tiếp theo đều cả kinh, hiển nhiên là nhận ra Uông Lâm đã đột phá, vội vàng chúc mừng.
Thần thức Lâm Phong lướt qua đạo pháp điển tịch của hai người, quả nhiên, đều là tâm huyết kết tinh trên con đường tu hành của mỗi người, tuy có phần non nớt nhưng đều có chỗ ảo diệu riêng.
Đạo pháp của Nhạc Hồng Viêm có tên là "Hư Không Chính Pháp", nàng và Tiêu Viêm đều chuyên tâm đi trên một con đường, nội dung đạo pháp chủ yếu là suy đoán không gian biến ảo chi đạo của chư thiên.
Trước đây, sự lĩnh ngộ của Nhạc Hồng Viêm đối với không gian huyền bí không giống với "Vũ tự quyết" trấn áp khống chế của nhóc tỳ, Nhạc Hồng Viêm lĩnh hội không gian đạo lý ý cảnh chủ yếu là tính phá hoại.
Nhưng hôm nay, từ Hư Không Chính Pháp của nàng, Lâm Phong có thể nhìn thấy nàng mơ hồ có tiến bộ, lĩnh ngộ đối với không gian huyền bí càng sâu sắc, đồng thời cũng đa dạng và phức tạp hơn.
Dương Thanh đưa đạo pháp tự sáng tạo cho Lâm Phong, Lâm Phong nhìn hắn một cái, Dương Thanh có phần ngượng ngùng: "Còn đơn sơ lắm."
Lâm Phong dùng Thần thức lướt qua, trên mặt nở nụ cười: "Rất tốt rồi, Tiểu Thanh Tử, xem ra những ngày này ngươi không uổng phí, trải qua lần lắng đọng chải chuốt này, thời cơ để ngươi ngưng lập đan đỉnh đã chín muồi."
Trên thực tế, theo góc nhìn của Lâm Phong, không chỉ có đạo pháp của Nhạc Hồng Viêm và Dương Thanh, mà đạo pháp của ba người Chu Dịch cũng còn nhiều thiếu sót, điều này có liên quan đến cảnh giới tu vi hiện tại của bọn họ.
Lâm Phong tin rằng sau này, bọn họ sẽ không ngừng hoàn thiện đạo pháp của mình, khiến cho chúng cuối cùng đạt đến sự hoàn mỹ.
Đến lúc đó, môn hạ Huyền Môn Thiên Tông, cho dù là một môn đạo pháp chi nhánh, mang ra bên ngoài cũng đủ để sánh ngang với bảo vật trấn sơn của chư đại thế lực, căn bản chân truyền mật điển.
"Tốt lắm, đều theo ta." Lâm Phong cười, dẫn theo đám người đệ tử rời khỏi Tàng Kinh Lâu, đứng trên đỉnh Ngọc Kinh sơn. Hai tay Lâm Phong kết pháp quyết, sau đó đột nhiên hợp lại.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn, cả ngọn Ngọc Kinh sơn chấn động.
Ngọc Kinh sơn dưới chân đột nhiên chấn động, Tiêu Viêm, Chu Dịch cùng đám người đệ tử đều lộ vẻ kinh hãi.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng, dưới sự điều khiển của Lâm Phong, từ trên ngọn Ngọc Kinh sơn, sáu khối nham thạch khổng lồ tách khỏi ngọn núi, lơ lửng giữa không trung bao la.
Sáu khối nham thạch này, toàn thân trong suốt như bạch ngọc, mỗi khối đều lớn như một ngọn núi nhỏ, hình dạng bên ngoài khác nhau, Lâm Phong không hề cố ý tạo hình.
Tuy những khối nham thạch này đã tách khỏi Ngọc Kinh sơn nhưng không hề mất kiểm soát, chúng tựa như những vệ tinh, xoay quanh bên ngoài Ngọc Kinh sơn, cùng nhau bảo vệ Ngọc Kinh Tiên Sơn ở trung tâm.
Lúc này, tâm niệm của Lâm Phong hoàn toàn hòa vào làm một với Bạch Ngọc Kinh sơn, Huyền Thiên Bảo Thụ và chu thiên tử khí, bốn thứ đạt đến sự cân bằng hoàn mỹ, kết hợp chặt chẽ chưa từng có.
Cành lá trên Huyền Thiên Bảo Thụ khẽ run, sáu cành cây cực kỳ khổng lồ, gần với thân cây chính của Bảo Thụ tách ra, sau đó hóa thành sáu luồng sáng bảy màu.
Mỗi luồng sáng bảy màu, một đầu nối với vách núi cheo leo bên sườn Ngọc Kinh sơn, đầu còn lại lần lượt nối với một khối nham thạch lơ lửng giữa không trung.
Chu thiên tử khí cuồn cuộn, bám vào xung quanh luồng sáng, tạo thành một lối đi màu tím tựa như cây cầu.
Chu thiên tử khí vốn bao phủ hai bên Ngọc Kinh sơn, tựa như biển mây vô tận, lúc này lại tiếp tục lan rộng ra bên ngoài, bao trùm cả sáu khối nham thạch kia.
Như vậy, sáu khối nham thạch vừa tồn tại độc lập, vừa kết nối chặt chẽ với Ngọc Kinh sơn, trở thành một thể thống nhất.
Hoàn thành xong việc này, trên mặt Lâm Phong nở nụ cười, hắn quay đầu nhìn về phía đám người đệ tử sau lưng.
Sáu người Tiêu Viêm ngơ ngác nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, bọn họ nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía sáu khối Bạch Ngọc sơn nham lơ lửng trên bầu trời kia, trong lòng loáng thoáng có suy đoán, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.
Nhóc tỳ nuốt nước bọt, tiến đến trước mặt Lâm Phong: "Sư phụ, những thứ này là của chúng con sao?"
Năm người còn lại cũng nhìn chằm chằm vào khối nham thạch giữa không trung, nghe vậy tuy không nhúc nhích nhưng đều vểnh tai lên nghe.
Lâm Phong cười nói: "Ta rất hài lòng với tiến triển tu luyện đạo pháp của các ngươi, tất cả đều đạt đến yêu cầu của ta, thậm chí còn vượt xa hơn, cho nên lúc trước ta mới nói, các ngươi đều có thể làm sư phụ rồi."
"Đã là sư phụ thì phải có động phủ của riêng mình, cho nên hôm nay ta sẽ giúp các ngươi khai phủ!"
Lâm Phong nhìn đám người Tiêu Viêm, nói tiếp: "Chim non cuối cùng cũng phải rời tổ, tự mình đương đầu với sóng gió, cho nên hôm nay chỉ là bước đầu tiên, tuy các ngươi đã khai phủ nhưng vẫn ở trên Ngọc Kinh sơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận