Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 303: Nơi nào có người, nơi đó có tranh đấu 2

Chương 303: Nơi nào có người, nơi đó có tranh đấu 2
Tiêu Diễm ngạc nhiên: “Chỉ là cái gì? Tiểu sư đệ, ngươi đừng có úp úp mở mở.”
Nhóc tỳ nhìn Tiêu Diễm bằng ánh mắt kỳ quái: “Chỉ là ta cảm thấy, trong bốn người chúng ta, hắn có vẻ thân cận với Đại sư huynh hơn.”
Tiêu Diễm ngẩn người, giơ tay chỉ mũi mình: “Ta?”
Nhóc tỳ gật đầu lia lịa: “Hắn chẳng để ý đến ai, chỉ khi Đại sư huynh làm động tác thì hắn mới có chút phản ứng, tuy rằng phản ứng cũng không rõ ràng lắm.”
Tiêu Diễm đầy đầu dấu hỏi chấm, Chu Dịch và Uông Lâm trầm tư suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, hai người nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Đồng tử Lâm Phong co lại, trong đầu nhanh chóng suy luận, nghĩ xem rốt cuộc Tiêu Diễm có điểm gì khác biệt so với ba người còn lại.
Ánh mắt hắn đảo qua mặt đất, nơi đó vẫn còn vương vãi những thứ mà Tiêu Diễm bốn người thử cho con búp bê đất vàng ăn, nó đều ăn vào rồi lại nhổ ra.
“Vừa có đan dược, vừa có đồ ăn... Chậc! Kẻ nào lại cho nó ăn cả đoản kiếm?” Lâm Phong liếc xéo nhóc tỳ, ngoài tiểu ma vương này ra còn ai dám làm chuyện hoang đường như vậy chứ.
Nhận thấy ánh mắt Lâm Phong, nhóc tỳ rụt cổ lại.
Lâm Phong thu hồi tầm mắt, tiếp tục quan sát, bỗng một thứ hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Những thứ khác, dù là đan dược hay đồ ăn, sau khi bị con búp bê đất vàng nhổ ra, trên đó chỉ lưu lại một dấu răng, hiển nhiên là vừa cho vào miệng đã bị nhổ ra ngay.
Chỉ có một thứ bị nó cắn nát rồi mới nhả ra.
“Là một loại đan dược.” Lâm Phong khẽ động mũi, nhanh chóng nhận ra: “Loại đan dược này... Viêm Dương đan? Dùng để hỗ trợ tu sĩ tu luyện hỏa hệ đạo pháp, chứa rất nhiều hỏa tướng tinh khí!”
Lâm Phong cúi đầu nhìn đứa bé béo vẫn đang nằm khóc lóc trên mặt đất, rồi lại nhìn sang Tiêu Diễm.
Đứa bé này hình như rất thích linh khí hỏa hệ, nhưng Tiêu Diễm tuy rằng xuất thân từ hỏa hệ đạo pháp, nhưng giờ đây pháp lực trong người hắn cũng giống như đám nhóc tỳ, đều đã chuyển hóa thành pháp lực của Bát Quái Chư Thiên Đại Đạo Tàng, lẽ ra phải không có gì khác biệt mới đúng.
“Tuy rằng nó cắn nát Viêm Dương đan, nhưng cuối cùng vẫn không ăn, chẳng lẽ là vì hỏa tướng tinh khí không đủ đậm đặc, hỏa lực chưa đủ mạnh?”
Lâm Phong đảo mắt, nhìn Tiêu Diễm lần nữa, trong lòng chợt lóe lên một suy đoán: “Chẳng lẽ nó cảm nhận được Tà Hoàng Bá Kiếm trên người Tiêu Diễm?”
Tà Hoàng Bá Kiếm ẩn chứa U Minh Tà Hoàng, là một trong Thất Đại Chân Hỏa bá đạo nhất thiên địa, tự nhiên là linh khí hỏa hệ hàng đầu.
Nghĩ vậy, Lâm Phong lặng lẽ lấy hạt giống Thái Dương Chân Hỏa ra.
Quả nhiên, khí tức của hạt giống Thái Dương Chân Hỏa vừa lộ ra, tiếng khóc của đứa bé đất vàng trên mặt đất liền ngừng bặt, cái đầu to xoay “vèo” một cái về phía Lâm Phong, vẻ mặt thèm thuồng nhìn hắn.
Nói chính xác hơn là nó đang thèm thuồng nhìn hạt giống Thái Dương Chân Hỏa mà Lâm Phong giấu trong lòng bàn tay.
“Thì ra là vậy.” Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, cất hạt giống Thái Dương Chân Hỏa đi, đứa bé đất vàng lập tức ủ rũ, lại nằm lăn ra đất khóc lớn.
“Sư phụ?” Bốn người nhóc tỳ đều nhìn Lâm Phong với vẻ nghi hoặc.
Lâm Phong cười thần bí: “Thiên Hạo nói không sai, nó quả thật rất thân cận với Tiểu Diễm Tử.”
Tiêu Diễm nhíu mày, Lâm Phong cười nói: “Lấy Tà Hoàng Bá Kiếm của ngươi ra là biết ngay.”
“Hả?” Tiêu Diễm nghe vậy, hình như cũng đoán được ra, b liền lấy Tà Hoàng Bá Kiếm từ trong túi trữ vật ra.
Quả nhiên, Tà Hoàng Bá Kiếm vừa xuất hiện, con búp bê đất vàng trên mặt đất lập tức hớn hở hẳn lên, còn vui vẻ hơn lúc nãy, trực tiếp nhảy dựng lên nhào về phía Tà Hoàng Bá Kiếm.
Tiêu Diễm giật mình, sợ làm nó bị thương, vội vàng đưa tay ra chặn lại, con búp bê đất vàng lập tức không vui, vừa khóc vừa nhảy loạn xạ.
Lâm Phong cười nói: “Đây là một loại tinh quái hiếm thấy, bản thân được ngưng kết từ linh khí, không có linh trí, chỉ có bản năng muốn ăn.”
“Mà nó lại rất kén ăn, chẳng thích ăn gì, chỉ thích ăn lửa, hỏa lực càng mạnh nó càng thích.”
Bốn người Tiêu Diễm bừng tỉnh đại ngộ, Tiêu Diễm nhìn Tà Hoàng Bá Kiếm trong tay: “Nó cảm nhận được Tà Hoàng Bá Kiếm của ta, lợi hại thật, ở trong túi trữ vật mà nó cũng ngửi thấy, nhạy bén thật đấy.”
Lâm Phong thầm nghĩ đó là bởi vì U Minh Tà Hoàng ẩn chứa trong Tà Hoàng Bá Kiếm quá mức khổng lồ, nên nó mới có thể phát hiện ra ngay lập tức, còn hạt giống Thái Dương Chân Hỏa của ta thì nó không phát hiện ra được.
Tiêu Diễm nhìn đứa bé béo mập đang khóc lóc, có chút khó xử: “Vấn đề là, lực phá hoại của U Minh Tà Hoàng mạnh như vậy, nó có nuốt nổi không?”
Lâm Phong nhìn chằm chằm con búp bê đất vàng một lúc, chậm rãi nói: “Nếu chỉ thôi phát một chút thì không thành vấn đề.”
Tiêu Diễm gật đầu, hít sâu một hơi, pháp lực rót vào Tà Hoàng Bá Kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận