Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 150: Sư phụ không có nhà, kẻ thù vây quanh 1

Chương 150: Sư phụ không có nhà, kẻ thù vây quanh 1
Vu Thiên cũng không ngờ ba tên tiểu tử này thoạt nhìn đều chỉ ở Luyện Khí kỳ nhưng lại hung mãnh như vậy, pháp lực hùng hồn, thần thông đáng sợ, chỉ trong khoảnh khắc đã giết cho thủ hạ của hắn người ngã ngựa đổ.
Thấy bọn họ cùng nhau xông tới, Vu Thiên cười cực kỳ hưng phấn: "Tới hay lắm." Hai tay bắt pháp quyết, trong ống tay áo bay ra một bình thủy tinh, ban đầu chỉ to bằng ngón cái, nhưng đón gió hóa lớn, nháy mắt hóa thành cao mười mấy mét, miệng bình đường kính chừng một trượng.
Miệng bình thủy tinh có lực hút cực lớn, trực tiếp cuốn đem ba người Tiêu Diễm vào.
Tiêu Diễm hét lớn một tiếng: "Lên!" Cũng tế Kinh Lôi Thiền, trong lúc nhất thời Phật quang mãnh liệt, trực tiếp đứng vững trước hấp lực của bình thủy tinh.
Nhưng bị kéo như thế, thế công của ba người Tiêu Diễm cũng tan rã, Vu Thiên cười lạnh một tiếng, đạo pháp đích truyền của Vu gia Huyền Minh Quyết được vận chuyển cực hạn, khí tức pháp lực mênh mông như biển cả lập tức ép tới ba người Tiêu Diễm hô hấp khó khăn.
Đào Nhị thấy thế, tán thưởng nói: "Vu công tử quả không hổ danh là con cháu dòng chính của Vu gia, được bồi dưỡng trọng điểm, tuổi còn trẻ đã tu thành đạo cơ."
Tu vi của Vu Thiên cao hơn bọn tiểu bối kia quá nhiều, lấy một địch ba vẫn ung dung tự tại, hàn khí trắng xóa hóa thành một cái lồng bao phủ ba người, trong phạm vi hàn khí, ba người Tiêu Diễm đều cảm thấy không chỉ pháp lực vận chuyển trì trệ, ngay cả thân thể cũng sắp đông cứng.
Tiêu Diễm cắn răng: "Liều mạng." Ném trường kiếm trong tay đi, đột nhiên cúi người nhặt thanh hắc thiết cự kiếm nặng nề kia lên.
"Nếu ngươi và ta thật sự có duyên, hôm nay hãy giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt." Tiêu Diễm nghiến chặt răng, tâm thần hoàn toàn dung nhập vào trong hắc thiết cự kiếm.
"Ầm ầm!"
Vừa mới tiến vào, Tiêu Diễm liền lập tức biết mình đã chọc phải tổ ong vò vẽ.
Tựa như một tên bạo quân ngủ say từ thời thượng cổ đột nhiên bị người đánh thức, phát ra tiếng gầm thét kinh khủng nhất!
Trong đầu Tiêu Diễm, chỉ có ngọn lửa, ngọn lửa màu tím, ngọn lửa vô cùng vô tận! Tựa như biển cả mênh mông, nhuộm toàn bộ không gian thành một mảng tím khủng khiếp tà ác!
"Hả?" Đào Nhị đột nhiên mở to hai mắt, lão già họ Nhạc vốn mang bộ dạng nửa chết nửa sống, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng hơn vài phần.
Trong sương trắng hàn khí mờ mịt, vang lên tiếng thét dài thống khổ mà cuồng loạn của Tiêu Diễm, chỉ một thoáng sau, một thanh cự kiếm hỏa diễm màu tím sậm dài gần mười mét rộng như cánh cửa phóng lên tận trời, xé rách màn sương lạnh lẽo!
Tiêu Diễm gầm lên giận dữ, tay nắm chặt một thanh hỏa diễm cự kiếm, giơ cao trên đỉnh đầu chỉ thẳng trời xanh, khí thế hung mãnh tựa như vị thần linh hỏa diễm giáng lâm nhân thế, hết thảy tội ác, tất cả kẻ địch, đều sẽ bị thiêu đốt không còn!
Vu Thiên trợn mắt há hốc mồm, đứng nhìn chòng chọc Tiêu Diễm xuất kiếm xé toang màn sương mênh mông, chém thẳng về phía hắn!
Ngọn lửa cuồng nộ tăng vọt xẹt qua trên bầu trời, gần như xé toạc cả không trung, để lại một vệt tím sẫm trên không trung, rất lâu không tiêu tan.
Một kiếm này, diệt sát hết thảy kẻ địch dưới Kim Đan!
Lần này Nhạc lão cũng không thể ngồi yên bất động, hừ lạnh một tiếng.
Trước người Vu Thiên có ánh sáng lấp lánh, đột nhiên hiện ra một tòa Hắc Thạch Thần Sơn, cổ kính, nặng nề, hùng vĩ, kiên cố bất phá!
Tu vi bản thân Tiêu Diễm kém hắn quá xa, hỏa diễm cự kiếm bị Hắc Thạch Thần Sơn ngăn trở, tuy rằng va chạm đến Hắc Thạch Thần Sơn không ngừng lay động, nhưng rốt cuộc vẫn không cách nào công phá pháp thuật phòng ngự của Nhạc lão.
Hỏa Diễm Cự Kiếm ầm ầm nổ tung, hỏa diễm nổ tan ra hóa thành đầy trời phi hỏa, đánh cho đám Luyện Khí tu sĩ chung quanh ôm đầu chạy trối chết.
Nhạc lão thở dài một hơi: "Khá lắm!" Hạ thủ cũng không lưu tình, kết pháp quyết, Hắc Thạch Thần Sơn lăng không bay lên, đè ép xuống Tiêu Diễm.
Tiêu Diễm không cam lòng nhìn cảnh này, lại chẳng còn sức ra chiêu, hắc thiết cự kiếm đập xuống mặt đất đầy nặng nề, pháp lực toàn thân khô kiệt, ngay cả ngón tay út cũng không thể nhúc nhích.
"Ngươi cũng đưa ta thanh kiếm này đi." Bên tai vang lên âm thanh của Nhạc lão, Tiêu Diễm muốn phản kháng, nhưng Hắc Thạch Thần Sơn trực tiếp đè hắn trên mặt đất, hắc thiết cự kiếm đã bị người ta đoạt lấy.
Nhạc lão vung vẩy thanh hắc thiết cự kiếm: "Quả thật không phải vật phàm, nhưng ngươi không xứng đáng." Nói xong, pháp lực dưới tay tăng cường, Hắc Thạch Thần Sơn thu nhỏ lại chỉ bằng cái thớt, nhưng trọng lượng ngược lại gia tăng, ép Tiêu Diễm nằm rạp trên mặt đất không thể động đậy.
"Nói, sư phụ của ngươi ở đâu?"
Tiêu Diễm nằm sấp trên mặt đất, cắn chặt răng không nói một lời, xương cốt toàn thân đều đang kêu lên răng rắc, sắp bị pháp thuật của Nhạc lão nghiền nát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận