Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 252: Thẩm vấn 1

Chương 252: Thẩm vấn 1
Lâm Phong hỏi: “Nơi ở của Hỏa Nha tộc các ngươi ở phía nam Côn Luân rất xa, lần này lại đến chân núi phía bắc Côn Luân với quy mô lớn như vậy, đến đây làm gì?”
Hỏa Nha Thiếu Quân rụt cổ: “Không… không có gì, ta muốn ra ngoài du ngoạn, tộc nhân đi theo ta.”
Lâm Phong nheo mắt, cười nhìn hắn không nói gì.
Tuy Lâm Phong không nói, nhưng trong lòng Hỏa Nha Thiếu Quân bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Lâm Phong nhìn Hỏa Nha Thiếu Quân có vẻ sợ hãi, khẽ cười nói ra ba chữ: “Ngọc Kinh sơn.”
Trong lòng Hỏa Nha Thiếu Quân giật thót, nhìn nụ cười của Lâm Phong càng thêm kinh hãi.
“Ngọc Kinh sơn nằm ở phía bắc Côn Luân, bình thường ẩn mình trong hư không loạn lưu, sáu mươi năm mới xuất thế một lần.” Lâm Phong mỉm cười nói: “Bổn tọa nghe nói, ngươi biết vị trí cụ thể của Ngọc Kinh sơn?”
Hỏa Nha Thiếu Quân im lặng không nói, đôi mắt nhỏ không ngừng đảo loạn.
Lâm Phong đoán được suy nghĩ của hắn, nói thẳng: “Bổn tọa có được tin tức từ đâu, nói cho ngươi cũng không sao, bổn tọa từng gặp một Lang Gia Ngọc Thụ Yêu tên là Lung Dạ, chính là nàng ấy nói cho bổn tọa biết.”
Đồng tử Hỏa Nha Thiếu Quân co rút lại, kinh hô: “Ngươi quen biết Lung Dạ Yêu Vương?”
Đồng tử Lâm Phong cũng hơi co lại.
Lung Dạ, lại là Yêu Vương?
Trong Yêu tộc, Yêu Soái tương đương tu vi Kim Đan kỳ của Nhân tộc, còn Yêu Vương, chính là tương đương Nguyên Anh kỳ.
Trước kia lúc gặp Lung Dạ, ả ta đang bị trọng thương, giao đấu với Mộ Dung Yên Nhiên của Lưu Quang Kiếm Tông, thực lực lúc đó chỉ có Trúc Cơ kỳ.
Vì vậy Lâm Phong vẫn luôn không rõ, thực lực khi toàn thịnh của Lung Dạ rốt cuộc mạnh đến đâu, bây giờ biết được, lập tức cảm thấy áp lực như núi.
Áp lực này không chỉ đến từ Lung Dạ, mà còn đến từ Yến Minh Nguyệt.
Lung Dạ là Nguyên Anh kỳ, vậy Yến Minh Nguyệt - đối thủ một mất một còn, từng lưỡng bại câu thương với ả ta, tất nhiên cũng là Nguyên Anh kỳ.
Trong đầu Lâm Phong hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, không trả lời câu hỏi của Hỏa Nha Thiếu Quân, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn.
Thấy Lâm Phong làm như không muốn trả lời, Hỏa Nha Thiếu Quân liền xem như hắn ngầm thừa nhận, trong lòng càng thêm bất an.
Hắn trời sinh kiêu ngạo nóng nảy, thường xuyên gây chuyện, Hỏa Nha Vương cũng không nói rõ nhiều chuyện cho hắn, nhưng dù sao hắn cũng là Thiếu tộc trưởng của Hỏa Nha tộc, rất nhiều chuyện ít nhiều cũng nghe qua.
Ví dụ như Kim Ô Đại Thánh - lão tổ tông của hắn, những năm gần đây luôn bất hòa với sư tôn của Lung Dạ Yêu Vương là Thiên Mị Đại Thánh.
Cái đầu óc đơn giản của Hỏa Nha Thiếu Quân không thể nào phân tích nổi, Lung Dạ tiết lộ tin tức về Ngọc Kinh sơn cho Lâm Phong rốt cuộc là có mục đích gì.
Nhưng hắn vẫn hiểu rõ, mục đích của ả ta là muốn gieo rắc bất hòa, ly gián hắn và Lâm Phong, khiến hai bên đối địch với nhau.
Nghĩ đến đây, Hỏa Nha Thiếu Quân liền nóng ruột, chỉ muốn mau chóng báo cho Hỏa Nha Vương biết Lung Dạ có ý đồ bất lợi với Hỏa Nha tộc.
“Ta… ta nói cho ngươi biết vị trí chính xác của Ngọc Kinh sơn, ngươi thả ta đi, được không?” Hỏa Nha Thiếu Quân thăm dò hỏi.
Lâm Phong mỉm cười: “Lựa chọn duy nhất của ngươi chính là nói hết những gì ngươi biết cho bổn tọa, bổn tọa sẽ tự có cách xử lý ngươi, yên tâm, sẽ không lấy mạng ngươi đâu.”
Hắn vốn không có ý định giết Hỏa Nha Thiếu Quân, trước tiên không nói đến phụ thân của tên chim non này là Hỏa Nha Vương, tu vi tương đương Nguyên Anh kỳ của Nhân tộc, cho dù vượt qua được Hỏa Nha Vương, phía sau Hỏa Nha tộc còn có Kim Ô Đại Thánh.
Giữa hắn và Hỏa Nha Thiếu Quân cũng không có thù oán gì, sở dĩ tên này rơi vào kết cục này là do Cao Phiên lợi dụng Thái Âm Chân Thủy gây ra.
Nhưng có nên thả tên điểu nhân này đi hay không, Lâm Phong vẫn còn đang suy nghĩ, định đến Ngọc Kinh sơn rồi tính tiếp.
Hỏa Nha Thiếu Quân bất đắc dĩ, chỉ đành thành thật nói cho Lâm Phong biết vị trí cụ thể của Ngọc Kinh sơn.
“Từ nơi này đi về phía tây bốn ngàn dặm, có một ngọn núi cao thuộc dãy núi phía bắc Côn Luân, tên là Lăng Vân Phong, thế núi hiểm trở, thẳng đứng cắm vào mây xanh.” Hỏa Nha Thiếu Quân ủ rũ nói: “Ngọc Kinh sơn là tiên sơn lơ lửng trên biển mây, nằm ngay phía trên Lăng Vân Phong.”
Hắn nhìn Lâm Phong, chậm rãi nói: “Nhưng xung quanh Ngọc Kinh sơn có một tầng tử khí bao phủ, ta đã thử rất nhiều lần mà không vào được, nếu ngươi cũng không vào được thì đừng trách ta.”
“Hửm?” Lâm Phong khẽ hừ một tiếng, liếc xéo hắn.
Hỏa Nha Thiếu Quân rụt cổ: “Thật mà, nếu không ta đã sớm vào Ngọc Kinh sơn hưởng phúc rồi.”
“Đến đó rồi hãy nói.” Lâm Phong thản nhiên nói, nhìn Hỏa Nha Thiếu Quân, bỗng nhiên cười: “Còn một chuyện nữa, giao hạt giống Thái Dương Chân Hỏa của ngươi ra đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận