Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 658: Rất đáng tiếc 3

Chương 658: Rất đáng tiếc 3
Ngoài Tàng Long Hồ, Tiêu Tuấn Thần cùng Thạch Tinh Vân đồng thời cả người run lên: “Tu La Trường!”
Sát chiêu của Tu La Diệt Thế Đao, Tu La Trường!
Chém giết vô tận, tử vong vô tận, chung điểm của sinh mệnh, địa ngục nhân gian!
“Quả nhiên là Tu La Trường, lại thật sự để hắn luyện thành!” Thạch Tinh Vân hai mắt tỏa sáng: “Lần này Hoắc gia thật sự là kiếm lợi lớn rồi, lại có thêm một tu sĩ Kim Đan kỳ luyện thành Tu La Trường.”
Lực lượng chấn động khủng khiếp của Tu La Trường, cùng với sát ý huyết tinh kinh người, đã gây nên náo động lớn trong số các tu sĩ đang vây xem bên ngoài hồ.
Tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa nhưng thật ra không quá để ý đến quá trình tỷ thí. Tống Khánh Nguyên lúc này nụ cười trên mặt cũng phai nhạt đi vài phần, ánh mắt nhìn Tàng Long Hồ cũng trở nên nghiêm túc hơn vài phần.
Đào Yêu Yêu vẫn luôn cười toe toét, cùng Triệu Viêm trò chuyện vui vẻ, lúc này trong miệng cũng thán phục: “Tu La Trường, đã lâu rồi không gặp, không nghĩ tới Hoắc gia lại có tu sĩ Kim Đan kỳ có thể luyện thành chiêu này?”
Đô Côn, Tang La Hợp của Bắc Nhung vương đình, Cố Lôi, Lý Quỳ Âm của Tử Tiêu Đạo, lúc này cũng đều thần sắc nghiêm nghị, Hoắc Minh đã luyện thành Tu La Trường, có tư cách để cho tất cả tu sĩ Kim Đan kỳ coi trọng.
Trong Tu La Trường, tuy rằng Cách Kiếm Đạo của Chu Dịch khí thế bàng bạc nhưng chung quy vẫn bị Tu La tử khí triệt để tiêu ma sạch sẽ.
Hoắc Minh giơ cao trường đao, trên mũi đao phảng phất như đang chèo chống cả thiên địa, hắn nhìn Chu Dịch cười lạnh nói: “Ta cần phải cảm tạ ngươi, là ngươi hết lần này tới lần khác giúp đỡ, ta mới có thể liên tục đột phá bình cảnh, cuối cùng tu luyện thành công Tu La Trường Đao Quyết này.”
“Vốn dĩ, ta là chuẩn bị chém giết ngươi, để ngươi trở thành người tế đao đầu tiên của ta, coi như ta cảm tạ ngươi.”
“Rất đáng tiếc, hiện tại là trong Tàng Long Hồ, không có cách nào thật sự giết chết ngươi, chẳng qua ngươi không cần lo lắng, ngày sau, nhất định sẽ có cơ hội này.”
“Ta có thể cảm nhận được, cho dù không giết chết ngươi nhưng chỉ cần hôm nay ở chỗ này đánh bại ngươi, ngày ta độ kiếp, thành tựu Nguyên Anh, đã gần ngay trước mắt.”
Vừa nói, Hoắc Minh từng bước một đi về phía trước, trường đao chậm rãi chém xuống, động tác của hắn tựa như lão ngưu phá xe, chậm đến mức khiến người ta phải phẫn nộ.
Thế nhưng theo một đao này của hắn chém xuống, toàn bộ Tu La Trường đều đang chấn động, tất cả Tu La tử khí sát ý, giờ khắc này phong vân kích đãng, cùng nhau hướng mũi đao của Hoắc Minh hội tụ, tại phương tấc chi địa kia, ngưng tụ thành lực lượng khủng khiếp khiến người ta kinh hãi.
Một đao chém xuống, toàn bộ Tu La Trường đều vỡ vụn, lực sát thương cường đại sản sinh ra, toàn bộ đều tập trung ở trên một đao này, vô kiên bất tồi, chém giết tất cả sinh linh trước mặt.
Mà kẻ địch bị nhốt trong Tu La Trường, lại sẽ bị lực lượng của toàn bộ Tu La Trường khóa chặt, không đường có thể trốn.
“Sư phụ, đây chính là cơ hội của Hoắc Minh mà người nói sao?” Lúc này, ngay cả trên mặt nhóc tỳ cũng lộ vẻ mặt nghiêm túc: “Quả nhiên là hung hãn!”
Diệp Hồng Viêm, Dương Thanh đám người cũng đều thần sắc nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào hư ảnh phản chiếu phía trên miệng hồ Tàng Long Hồ.
Ngược lại là Lâm Phong vẻ mặt hờ hững, mỉm cười nói: “Là cơ hội duy nhất của hắn không sai nhưng hiện tại xem ra, nhị sư huynh của các ngươi sẽ không cho hắn cơ hội này.”
Trong Tàng Long Hồ, Chu Dịch yên lặng nhìn lưỡi đao của Hoắc Minh đang từng chút từng chút ép sát về phía mình, đột nhiên, hắn khẽ mỉm cười, nhẹ giọng thở dài: “Ta cũng cảm thấy rất đáng tiếc, đây là trong Tàng Long Hồ.”
Vừa nói, Chu Dịch liền thu kiếm vào vỏ, hai tay chắp sau lưng, phảng phất như hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Nhưng trong lòng Hoắc Minh cũng đột nhiên chấn động, bởi vì hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Chu Dịch, đột nhiên phát hiện một chuyện quỷ dị.
Trong mắt Chu Dịch, lúc này trở nên một mảnh đen kịt, hai mắt không còn phân biệt trắng đen, mà là hoàn toàn nhìn không ra đồng tử và tròng trắng, trong hốc mắt hắn, lúc này tất cả đều hóa thành một mảnh đen kịt, tựa như đêm tối yên tĩnh u ám nhất.
Trong Tàng Long Hồ, vang lên thanh âm bình tĩnh của Chu Dịch: “Ta cũng cảm thấy, ngày sau nhất định sẽ có cơ hội, điều kiện tiên quyết là, hôm nay sau khi ra khỏi Tàng Long Hồ, ngươi đừng có gặp ta là trốn.”
Đối mặt với một đao đột phá cực hạn của bản thân Hoắc Minh, thần sắc Chu Dịch vẫn như cũ bình tĩnh nhưng hai mắt hắn lúc này lại quỷ dị hóa thành một mảnh đen kịt.
Một khắc sau, trong bóng tối u tĩnh này, đột nhiên sáng lên quang mang sáng chói chói lọi, không có chút nhiệt độ và ấm áp nào, chỉ là quang minh thuần túy nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận