Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 203: Con đường yêu nghiệt, chính là phải vượt mọi chông gai 1

Chương 203: Con đường yêu nghiệt, chính là phải vượt mọi chông gai 1
Khang Nam Hoa nhìn về phía đám người Liệt Phong Hội, thở dài nói: "Ta từng đáp ứng Hồng Phong chiếu cố các ngươi, nhưng pháp lực của ta có hạn, khó có thể bảo vệ các ngươi chu toàn, lần này nếu không phải vị đạo hữu này ra tay cứu giúp, e là ngay cả tính mạng của ta cũng khó giữ."
Nhạc Hồng Viêm bước ra khỏi đám đông, đi đến bên cạnh Khang Nam Hoa, cúi đầu nói: "Mấy năm nay được ngài chiếu cố, Hồng Viêm xin thay mặt mọi người cảm tạ Khang tiên sinh."
"Ngài vốn không phải là người trong Liệt Phong Hội, chỉ vì một lời hứa hẹn năm xưa với đại ca, mà nguyện ý bảo hộ chúng ta đến nay, tất cả chúng ta đều khắc cốt ghi tâm." Nhạc Hồng Viêm xúc động nói: "Là chúng ta quá mức tự phụ, ỷ vào có ngài che chở, mà tùy ý hành động trong lãnh thổ Đại Chu hoàng triều."
Khang Nam Hoa bình tĩnh lắc đầu, không nói gì.
Lâm Phong nghe xong thầm gật đầu.
Hành động của đám người Nhạc Hồng Viêm quả thật có chút phách lối, với thực lực của bọn họ, việc kiên trì hoạt động trong lãnh thổ Đại Chu hoàng triều là quá mức cao điệu, kết quả lần này đối phương ra tay quyết liệt, thiếu chút nữa đã diệt sạch bọn họ.
Nếu lui vào lãnh thổ của các quốc gia khác, Đại Chu làm sao có thể dễ dàng bao vây tiễu trừ bọn họ như thế?
Gã áo đen nghe vậy, sắc mặt biến đổi: "Hồng Viêm, chẳng lẽ ngươi..."
Nhạc Hồng Viêm bình tĩnh gật đầu: "Ta đã quyết định, chúng ta sẽ tạm thời rời khỏi phạm vi lãnh thổ Đại Chu, tích lũy lực lượng, tăng cường tu vi, ngày sau có đủ thực lực, nhất định sẽ trở lại."
Đại hán áo đen nhìn Khang Nam Hoa, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời.
Khang Nam Hoa khẽ nhíu mày: "Tiến vào lãnh thổ của những quốc gia khác, các ngươi sẽ rất dễ đánh mất tự chủ."
Nhạc Hồng Viêm mỉm cười, hai hàng lông mày đỏ đậm nhướn lên: "Điều đó còn phải xem chúng ta có thật sự nỗ lực hay không."
"Người Tuyết Phong quốc, chưa từng có kẻ hèn nhát."
Khang Nam Hoa nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười tán thưởng: "Hồng Viêm, ngươi khá lắm, Hồng Phong nếu có linh thiêng, nhìn thấy dáng vẻ của ngươi hôm nay, nhất định sẽ rất vui mừng."
Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Phong, thành khẩn nói: "Ân tình hôm nay của các hạ, tựa như tái tạo, chỉ tiếc là ta đã có một lời hứa hẹn gánh trên vai."
"Lời hứa hẹn trước kia còn chưa thực hiện được, ta thật sự không dám tùy tiện hứa hẹn điều gì nữa, chỉ có thể nói, ngày khác gặp lại, nếu các hạ có mệnh lệnh gì, Khang Nam Hoa nguyện tuân theo."
Lâm Phong nhìn Khang Nam Hoa một lúc, khẽ cười nói: "Chuyện tùy tùng hay sai khiến gì đó, không cần nhắc lại nữa. Ta vẫn là câu nói kia, ngày khác nếu có duyên gặp lại, mong được cùng đạo hữu ngồi luận đạo."
Lâm Phong quay đầu nhìn đám người Nhạc Hồng Viêm, cười nói: "Chư vị cũng hãy tự bảo trọng."
Nhạc Hồng Viêm dẫn đầu đám tu sĩ Liệt Phong Hội đồng loạt khom người, cung kính đồng thanh nói: "Cẩn tuân lời tiền bối dạy bảo."
Hắc Vân Kỳ của Lâm Phong lay động, hóa thành một đạo ánh sáng đen, trong nháy mắt đã đi xa.
Sau khi Lâm Phong rời đi, Khang Nam Hoa bắt đầu ngồi xuống điều tức, đám người Nhạc Hồng Viêm thì đi ra ngoài trấn an dân làng, đồng thời bắt đầu sắp xếp chuyện rút lui.
Đại hán áo đen lặng lẽ đi đến một nơi vắng vẻ, bóp nát một viên tinh thạch truyền âm.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Từ trong mảnh vỡ tinh thạch phát ra bạch quang, một giọng nam truyền ra.
Đại hán áo đen đem mọi chuyện đã xảy ra kể lại một lượt.
Đối phương trầm mặc một lúc, sau đó lên tiếng: "Lần này quả thật rất nguy hiểm, các ngươi rút khỏi Đại Chu trước cũng tốt." Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: "Gần đây tông môn sẽ phái đệ tử đến chỗ các ngươi, tăng cường thực lực, đồng thời cũng để bọn họ rèn luyện."
Vết sẹo trên mặt đại hán áo đen giật giật, hắn thở dài trong lòng, như vậy chẳng khác nào đối phương đang từng bước thâu tóm bọn họ.
Nhưng hắn không có quyền từ chối, chỉ đành cung kính đáp: "Chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng."
Đối phương ừ một tiếng, rồi như vô tình hỏi: "Tên Chu Dịch mà ta lệnh cho các ngươi bắt giữ, đã có tin tức gì chưa?"
Đại hán áo đen đáp: "Nghe nói hắn từng xuất hiện ở vùng phụ cận thành Sở Châu, Nam Cương, Đại Tần hoàng triều, nhưng hiện tại không rõ tung tích."
"Được, ta biết rồi, các ngươi mau chóng rút lui đi." Đối phương không nói gì thêm, cắt đứt liên lạc.
Nhưng đại hán áo đen vẫn mơ hồ nghe thấy đối phương hình như đang lẩm bẩm: "Thanh niên mặc áo trắng, đầu đội tinh quan? Gần đây hắn ta hoạt động rất tích cực, vì sao trước kia ta chưa từng nghe nói đến nhân vật này..."
Dù biết rõ đối phương không nhìn thấy mình, nhưng đại hán áo đen vẫn cúi đầu, không dám phát ra tiếng động.
Bởi vì, đó là môn nhân của Thái Hư Quan - thánh địa đệ nhất thiên hạ, đối với hắn mà nói, đó là tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận