Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 72: Môn đồ Phật giáo 2

Chương 72: Môn đồ Phật giáo 2
Ngoại trừ việc bố trí cần thời gian, thi pháp quá chậm ra, uy lực của Cửu Thiên Động Lôi Dẫn vẫn khiến hắn rất hài lòng, trực tiếp diệt sát hai tu sĩ Luyện Khí tầng chín.
Nếu không dùng Cửu Thiên Động Lôi Dẫn, giải quyết hai tu sĩ Luyện Khí tầng chín này, tuyệt đối không thể nhẹ nhàng như vậy.
Tu vi của hai người này so với tu chân giả nhà Vu lúc trước cao hơn nhiều, nhưng tu vi của Lâm Phong cũng vượt xa so với lúc trước, nước lên thì thuyền lên, uy lực của Cửu Thiên Động Lôi Dẫn cũng tăng lên không chỉ một bậc.
Sau khi thấy rõ bộ dáng Lâm Phong, Chu Béo định thần lại, ho khan một tiếng: "Đa tạ vị đạo trưởng này ra tay tương trợ, những tàn dư Tuyết Phong này ai ai cũng có thể tru diệt, phàm là con dân Đại Chu chúng ta gặp được, tất nhiên không thể đùn đẩy trách nhiệm..."
Lời còn chưa dứt, một đạo lôi quang sượt qua bên tai Phì Tử, đem cây đại thụ phía sau hắn chẻ đôi từ giữa.
Lâm Phong cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn, ánh mắt hướng về phía ngôi chùa xa xa nơi Chu Dịch đang ở, bình thản nói: "Đừng ồn ào bên tai bổn tọa, để lại đồ vật rồi cút cho nhanh."
Chu Béo nuốt nước bọt: "Công lao của đạo trưởng hôm nay ra tay, tại hạ nhất định sẽ bẩm báo lên Hầu gia..."
Ánh mắt Lâm Phong cuối cùng cũng nhìn về phía hắn, không mang theo chút tình cảm nào, bình tĩnh nói: "Ngày khác bổn tọa rảnh rỗi, tất nhiên sẽ đến bái phỏng Chu Hồng Vũ, còn về phần ngươi..."
"Cùng một câu nói, bổn tọa chưa từng nói lần thứ hai."
Lông tơ toàn thân Chu Béo đều dựng đứng lên, nghe vị đạo nhân trẻ tuổi này gọi Huyền Cơ Hầu là gì kia?
Gọi thẳng tên, Chu Hồng Vũ.
Mặc kệ thanh niên đạo nhân này đến cùng tu vi gì, mặc kệ hắn gặp bản thân Huyền Cơ Hầu còn dám kiêu ngạo như vậy hay không, nhưng Phì Tử dám khẳng định, ít nhất danh hào Huyền Cơ Hầu là không dọa được thanh niên đạo nhân này.
Phì Tử thầm kêu xui xẻo, trước kia bằng vào thanh danh Hầu phủ, hắn cũng có thể đi ngang Thiên Kinh Thành, nhưng không ngờ hôm nay một ngày lại liên tục đụng phải hai nhóm người không để danh hào Hầu phủ vào mắt.
Sờ sờ tờ giấy vàng in Địa Tạng Chân Kinh trong ngực, Phì Tử trăm phần không nỡ, hắn đương nhiên biết Lâm Phong muốn thứ này, nhưng vẫn không nhịn được giả ngu: "Đồ vật? Đồ vật gì, ta không biết..."
Ánh mắt Lâm Phong dần dần trở nên lạnh lẽo, khiến Chu Béo nhìn thấy vậy toàn thân cũng càng ngày càng lạnh buốt, vội vàng nói: "Đạo trưởng đừng nóng vội, đồ vật ở chỗ này, ở chỗ này."
Chu Béo vạn phần không nỡ, từ trong lòng móc ra giấy vàng, cẩn thận từng li từng tí đem giấy vàng để xuống đất, ngượng ngùng cười nói: "Đạo trưởng, tiểu nhân có thể đi được rồi chứ?"
Lâm Phong tiện tay quơ lấy, pháp lực dẫn dắt, bắt lấy tờ giấy vàng vào trong tay, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.
Chu Béo cảm thấy pháp lực của Lâm Phong khi chộp lấy giấy vàng dường như cũng không xuất chúng, trong lòng hơi do dự, lại cẩn thận quan sát, lại phát hiện mình hoàn toàn không thể nhìn thấu tu vi sâu cạn của Lâm Phong, không khỏi cũng không dám khinh suất nữa, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, mắt nhìn Lâm Phong rời đi.
Thấy Lâm Phong biến mất trong tầm mắt, Chu Béo thở dài một hơi, vội vàng chạy về phía Thiên Kinh thành: "Lần này xảy ra đại sự rồi, mau trở về bẩm báo phu nhân mới là đúng lý."
Địa Tạng Chân Kinh đến tay lại mất, Phì Tử đau lòng không thôi: "Chết tiệt, đừng rơi vào tay Bàn gia nhà ngươi, nếu không nhất định sẽ cho ngươi biết tay."
Lâm Phong cũng không rời đi, ẩn thân trong rừng cây, nhìn Chu Béo trốn về phía Thiên Kinh thành.
Hắn cần một mình trở về Huyền Cơ Hầu phủ báo tin, Chu Dịch không thể chết được, cũng là con ruột của Huyền Cơ Hầu, bị người ta bắt đi, lại còn liên lụy đến di dân Tuyết Phong quốc, bất kể là Huyền Cơ Hầu hay Thiệu phu nhân, tất nhiên đều sẽ hỏi đến.
Có truy binh của Huyền Cơ Hầu phủ, mới có thể kiềm chế đám người Liệt Phong hội kia, Lâm Phong mới thuận tiện ngư ông đắc lợi.
Lâm Phong cảm ứng một chút, viên tinh thạch hắn để lại cho Chu Dịch hình như vẫn chưa bại lộ, đang chỉ ra vị trí của Chu Dịch cho hắn rõ ràng, đoàn người Liệt Phong hội đã mang theo Chu Dịch rời khỏi tòa miếu cũ, di chuyển về phía dãy núi ở hướng đông.
Lâm Phong theo sau bọn họ từ xa, không biết qua bao lâu, Lâm Phong cảm ứng được ấn ký mình lưu lại trên người Tiêu Diễm và nhóc tỳ, vội vàng chạy đến tìm bọn họ.
Vừa mới gặp mặt, lông mày Lâm Phong lập tức nhíu lại.
Nhóc tỳ còn tốt, bộ áo đen của Tiêu Diễm một thân hắc y bị tổn hại nhiều chỗ, khí tức cũng không ổn định, hiển nhiên vừa ác chiến một trận với người khác.
Lâm Phong đỡ lấy vai hắn: "Ai làm?"
Tiêu Diễm cười một tiếng: "Sư phụ yên tâm, ta không bị thiệt thòi lớn gì." Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Vốn chỉ là việc nhỏ, ta cùng sư đệ đi dạo trong phường thị Thiên Kinh Thành, nhìn thấy mấy tên đăng đồ tử khi dễ phụ nữ, vì vậy liền ra tay quản giáo một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận