Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 617: Ý đồ khó hiểu 1

Chương 617: Ý đồ khó hiểu 1
Sắc mặt Thạch Thiếu Càn trong nháy mắt trắng bệch, bởi vì Nhạc Hồng Viêm đã nói ra nhược điểm lớn nhất của Vô Phương Biến Ảo. Đó chính là thân thể người sử dụng hóa thực thành hư, ẩn giấu trong Vô Phương Huyễn Giới, khi hắn hóa hư thành thực, trở lại thế giới này, thì vị trí vẫn sẽ ở chỗ cũ!
Chỉ có cường giả cấp bậc Nguyên Thần thi triển chiêu pháp thuật này, mới có thể linh hoạt biến hóa, di chuyển phương vị.
Với pháp lực của Thạch Thiếu Càn, Vô Phương Biến Ảo chỉ có thể duy trì trong nháy mắt. Sau một khắc, trong ánh mắt tuyệt vọng của hắn, thân thể đã từ hư ảo hóa thành chân thật, trở lại Đại Thiên thế giới.
Cùng lúc đó, Hư Không Phá Diệt Thần Thương mà Nhạc Hồng Viêm ngưng tụ bấy lâu, rốt cục cũng được nàng phát ra, đánh chính xác vào ngực Thạch Thiếu Càn.
Cấm chế của Tàng Long Hồ tự động phản ứng, đỡ thay Thạch Thiếu Càn một kích, cũng tuyên bố hắn thất bại.
Trận chiến giữa hai người kỳ thật chỉ diễn ra trong thời gian cực ngắn, gần như là trong nháy mắt đã phân định thắng bại.
Nhưng hung hiểm trong đó, mưu kế và pháp thuật được hai người tung ra cũng đã qua mấy hiệp. Nhạc Hồng Viêm và Thạch Thiếu Càn mỗi người đều đã đi qua lằn ranh sinh tử.
Thạch Thiếu Càn muốn dùng tâm cơ để đối phó với Nhạc Hồng Viêm, nào ngờ lại bị nàng tương kế tựu kế.
Thạch Tông Nhạc kinh hãi nhìn Lâm Phong, những cường giả Nguyên Thần khác cũng đồng loạt nhìn về phía Lâm Phong, mỗi người một vẻ mặt khác nhau, ánh mắt phức tạp.
Cảm nhận được sự nghi hoặc trong mắt bọn họ, Lâm Phong mỉm cười nhạt: "Không lâu trước đó, bản tọa từng tận mắt chứng kiến pháp thuật Vô Phương Biến Ảo này."
Trong trận đại điển khai sơn bên ngoài Sa Châu thành, Bàng Kiệt từng dùng Vô Phương Biến Ảo để tránh thoát một thức Phấn Toái Càn Khôn gần như là tất sát của Lâm Phong. Bản thân Lâm Phong từng giao thủ với pháp thuật này nên ghi nhớ rất rõ đặc điểm của nó.
Tuy rằng lúc trước Thạch Thiếu Càn không sử dụng Vô Phương Biến Ảo nhưng vì tu luyện nó nên con đường vận hành pháp lực không thể tránh khỏi mang theo vài phần khí tức của Thái Hư Quan.
Lâm Phong nhận ra hắn có quan hệ với Thái Hư Quan nhưng cũng không dám chắc hắn có nắm giữ pháp thuật nào của Thái Hư Quan hay không.
Trước khi Nhạc Hồng Viêm lên đài, Lâm Phong vì muốn phòng ngừa vạn nhất, nên đã nhắc nhở và nói cho nàng biết đặc điểm của vài loại pháp thuật nổi tiếng của Thái Hư Quan, trong đó có Vô Phương Biến Ảo.
Nhưng mà, nói một cách công bằng, lần này Lâm Phong có phần may mắn. Hắn cũng chỉ là suy đoán, không dám chắc chắn, bởi vì trước đó Thạch Thiếu Càn chưa từng để lộ sơ hở.
Nhưng điều này không thể ngăn cản Lâm Phong nhân cơ hội này thể hiện trước mặt một đám đại lão Nguyên Thần, tăng thêm hình tượng cao thâm khó lường của mình.
Quả nhiên, trong mắt Thạch Tông Nhạc và những người khác nhìn về phía Lâm Phong, lại có thêm vài phần thận trọng.
Sau khi Nhạc Hồng Viêm và Thạch Thiếu Càn ra khỏi Tàng Long Hồ, một trận chiến tứ cường khác sắp diễn ra giữa Uông Lâm và Đao Ngọc Đình.
Lâm Phong đưa mắt nhìn, quả nhiên thấy Tào Vĩ cũng đang nhìn mình. Ánh mắt hai người chạm nhau, lập tức bắn ra tia lửa.
Từ Tàng Long Hồ đi ra, Nhạc Hồng Viêm cau mày trở lại trước mặt Lâm Phong, tuy chiến thắng nhưng tâm tình nàng không vui.
"Thạch Thiếu Càn kia rốt cuộc là muốn làm gì? Thật khó hiểu!" Thiếu nữ tóc đỏ bực bội xen lẫn nghi hoặc.
Chu Dịch, nhóc tỳ và các vị sư huynh đệ khác đều á khẩu, muốn cười nhưng không dám cười, không biết nên giải thích với nàng thế nào.
Bọn họ đều cảm thấy chuyện này quá buồn cười.
Thôn Thôn bĩu môi: "Hắn ta muốn giao phối với tỷ, chuyện rõ ràng như ban ngày."
"Khụ khụ khụ..." Xung quanh vang lên tiếng ho sặc sụa. Nhóc tỳ bất mãn vỗ Thôn Thôn một cái: "Ít nhất cũng biến thành hình người rồi, nói chuyện cho tử tế được không?"
Nghe vậy, Nhạc Hồng Viêm cau mày, trừng mắt nhìn, lửa giận bừng bừng.
Gia Cát Phong Linh vội vàng nói: "Không đến mức đó đâu, thật ra là hắn có ý muốn kết duyên với tỷ, chỉ là... Ặc, chỉ là chọn nhầm trường hợp rồi."
Lửa giận trong mắt Nhạc Hồng Viêm vẫn chưa nguôi ngoai: "Thì ra là một tên háo sắc."
"Cho dù là vậy, cũng thật khó hiểu. Ta thậm chí còn chưa từng nói chuyện với hắn."
Gia Cát Phong Linh cười gượng: "Nhất kiến chung tình, nhất kiến chung tình trong truyền thuyết."
Lâm Phong đứng bên cạnh, khóe miệng giật giật, thầm nghĩ: "Tiểu tử kia đối với mỹ nữ nào cũng nhất kiến chung tình, à không, phải nói là mỹ nữ nào có thực lực được hắn công nhận, hắn đều nhất kiến chung tình."
Hắn nhìn về phía Đao Ngọc Đình ở khu vực của Thiên Trì Tông, thầm thở dài: "Oan gia ngõ hẹp, người trúng chiêu lại là đồ đệ ta."
Thạch Tinh Vân cũng nhìn về phía Đao Ngọc Đình, thấy nàng vẫn thản nhiên, trong lòng cũng thở dài: "Nếu là nàng ấy, có lẽ tình huống sẽ không tệ như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận