Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 189: Binh lâm thành hạ 1

Chương 189: Binh lâm thành hạ 1
Theo pháp lực của Lâm Phong rót vào, việc chữa trị gương đồng gần như có kết quả ngay lập tức, chỉ cần nhìn từ bên ngoài, cũng có thể thấy gương đồng đang được phục hồi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Điều khiến Lâm Phong an tâm là, hắn không phát hiện ra gương đồng có ý thức.
Điều này cho thấy, tuy gương đồng đang tham lam thôn phệ pháp lực của hắn, nhưng không có ai giở trò, nó chỉ đơn thuần là đang tự chữa trị mà thôi.
Để đối phó với việc mất mát pháp lực do chữa trị gương đồng, Lâm Phong ăn Quy Nguyên Đan như ăn đậu, một viên tiếp một viên, cho đến khi nuốt hết cả bình.
"Mẹ kiếp, tu sĩ Luyện Khí kỳ coi một viên Quy Nguyên Đan như bảo bối, cũng chỉ có ta mới có thể tu bổ pháp bảo như vậy."
Khi Quy Nguyên Đan dần dần cạn kiệt, Lâm Phong cảm thấy tốc độ thôn phệ pháp lực của gương đồng cũng chậm lại.
Hắn cẩn thận quan sát, mặt gương bị hư hại đã được chữa trị hoàn toàn, mặt gương sáng bóng phản chiếu rõ ràng hình ảnh của hắn.
Nhìn chung, gương đồng trông khá cũ kỹ, không có gì khác biệt so với gương bình thường, khiến Lâm Phong không khỏi bồn chồn: "Tuy nói ‘Thần vật tự hối’, vật tốt thường che giấu hào quang của mình, nhưng trông nó cũng quá bình thường rồi."
Phảng phất như phản đối Lâm Phong khinh thường mình, khi việc chữa trị hoàn tất, trên mặt gương đồng phát ra một luồng ánh sáng vàng mờ nhạt, hai chữ "Càn Khôn" mơ hồ hiện lên.
"Càn Khôn" vừa xuất hiện, bên tai Lâm Phong vang lên âm thanh thông báo của hệ thống.
"Chúc mừng kí chủ đã chữa trị thành công Càn Khôn Kính, hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến ‘Tu bổ Càn Khôn Kính’, nhận được 500 điểm đổi!"
Lâm Phong vui mừng khôn xiết, lập tức tiến vào hệ thống đổi thưởng.
Cộng thêm 700 điểm đổi còn lại, Lâm Phong sau khi hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến ‘Càn Khôn Kính’, có tổng cộng 1200 điểm.
Không cần phải nói nhiều, Lâm Phong tiến vào hệ thống, lập tức đổi lấy Thiên Phong Đạo Điển.
Nhìn nhiệm vụ chính tuyến, trong hệ thống tự sáng tạo đạo pháp, hắc động đại diện cho "Phong" cũng sáng lên ánh sáng trắng, Lâm Phong mỉm cười: "Chỉ còn thiếu một thứ cuối cùng."
Thoát khỏi hệ thống, Lâm Phong phát hiện ra việc tu bổ Càn Khôn Kính đã tiêu tốn không ít thời gian.
Khang Nam Hoa mượn cây sáo đá chữa trị thương thế cũng đã đến giai đoạn cuối cùng.
Sắc mặt hắn đã hồng hào trở lại, tinh thần phấn chấn, pháp lực hùng hậu tỏa ra xung quanh, cát vàng và nước chảy cuồn cuộn xoay quanh người hắn.
Khá lâu sau, Khang Nam Hoa mở to mắt, chấn động pháp lực quanh người dần dần bình ổn lại, nhìn Lâm Phong, hắn nhoẻn miệng cười: "May mắn có các hạ, ta mới có thể trị hết thương thế." Khang Nam Hoa mở bàn tay, cây sáo đá đã khôi phục hình dáng bình thường, được pháp lực nâng lên, cách không đưa tới trước mặt Lâm Phong.
Chỗ bất phàm của cây sáo, Lâm Phong và Khang Nam Hoa lúc này đều đã rõ, nhưng Khang Nam Hoa không hề tham lam, thương thế vừa khỏi là không chút lưu luyến trả lại cho Lâm Phong.
Lâm Phong nhận lấy cây sáo, lắc đầu nói: "Ngươi không cần khách sáo, chỉ có điều nơi này thực ra không an toàn, nếu ta đã có thể tìm được nơi này thì sớm muộn gì quân đội Đại Chu cũng sẽ tìm đến."
"Nếu ngươi thật sự muốn giữ lời hứa với bằng hữu, chi bằng mau chóng tìm đường lui, mang theo những di dân Tuyết Phong quốc ở đây rời đi."
Khang Nam Hoa đáp: "Không giấu gì các hạ, ta cũng đang có ý này. Trước đây ở lại đây không rời đi là vì ta bị thương, bất đắc dĩ phải mượn điều kiện địa hình nơi này để lập trận pháp bảo vệ cho họ. Hiện giờ thực lực ta đã khôi phục, tuy không dám nói là có thể bảo vệ họ chu toàn nhưng ít ra cũng có thêm nhiều đường lựa chọn, không cần phải tử thủ một chỗ."
Lâm Phong gật đầu: "Nếu ngươi đã có an bài thì ta không dài dòng nữa. Ngươi và ta chia tay tại đây, ngày sau nếu có duyên ắt sẽ có ngày ngồi luận đạo."
Khang Nam Hoa cười nói: "Mượn lời chúc của các hạ, ta rất mong chờ ngày đó."
"Ta cũng vậy." Lâm Phong cười ha hả, lắc lắc Hắc Vân Kỳ, thân hóa thành ô quang, bay ra ngoài.
Lâm Phong bay ra khỏi hố, ẩn giấu thân hình không kinh động đến bất kỳ ai, lợi dụng năng lực na di không gian của Hắc Vân Kỳ, rời khỏi sa mạc cô sơn, một lần nữa tiến vào khu vực đầm lầy của Cổ Vực Đại Trạch.
"Hửm?" Lâm Phong đột nhiên cảm thấy trong lòng khẽ động, chỉ thấy bên trong không gian của Hắc Vân Kỳ, tên giáo úy Thần Võ Đao Chí Cường bị hắn bắt giữ lại một lần nữa lấy ra viên tinh thạch truyền âm.
Nhưng Đao Chí Cường không bóp nát viên tinh thạch truyền âm để liên lạc với bên ngoài mà nhìn chằm chằm vào viên tinh thạch trên tay, ngây ngẩn cả người.
Một lát sau, ánh mắt Đao Chí Cường khôi phục tiêu cự, tựa như đã hạ quyết tâm điều gì, hắn ném viên tinh thạch truyền âm đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận