Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 80: Phương thức chính xác để bắt sống đối thủ 2

Chương 80: Phương thức chính xác để bắt sống đối thủ 2
Nhóc tỳ kinh hô: "Đại sư huynh!"
Sự dũng mãnh trong xương tủy của thiếu niên áo đen bị kích phát hoàn toàn, đối mặt với phật quang màu vàng chói mắt, không tránh không né, nâng hai tay lên.
Ở giữa hai lòng bàn tay hắn, lơ lửng một quả cầu ánh sáng màu đỏ thắm, tràn ngập khí tức hủy diệt hừng hực.
"Xem ai xong đời trước!" Tiêu Diễm cắn chặt răng, đối mặt trực diện phật quang có thể đánh hắn thành bột phấn chỉ với một kích, trước tiên đánh ra Hồng Liên Phá!
Quang cầu đỏ rực hóa thành một đạo xích quang, bay vào trong miệng cự mãng đang há to, cùng lúc đó, pháp khí Phật môn trong miệng rắn cũng tích tụ pháp lực đến cực hạn, hóa thành một đạo Phật quang sáng chói, sắp sửa oanh hướng Tiêu Diễm.
Hồng Liên Phá của Tiêu Diễm còn nhanh hơn một bước, chỉ nhanh hơn Phật quang một phần ngàn giây, vượt lên trước một bước nổ tung trong miệng rắn.
Nhưng Phật quang vô kiên bất tồi đã ngưng tụ thành hình, rốt cuộc có thể bởi vì vụ nổ mà tiêu tán hay không?
Tiêu Diễm cùng nhóc tỳ đều không biết đáp án, bởi vì một đạo lôi quang trắng so với Phật quang càng thêm bá đạo cuồng bạo, ngang qua chân trời, so với Hồng Liên Phá càng nhanh hơn một bước, trảm kích lên đầu cự xà!
Bắc Cực Thiên Từ Thần Quang!
Lôi quang bá đạo trực tiếp đánh thủng một lỗ lớn trên đầu cự mãng vàng, sau khi xuyên qua đầu rắn, hung hăng đánh vào pháp khí Phật môn kia.
Pháp khí phát ra một tiếng vang, Phật quang vốn chuẩn bị công kích Tiêu Diễm bị ép dồn hết vào việc tự vệ, không còn sức tấn công.
Lúc này, Hồng Liên Phá của Tiêu Diễm mới ầm ầm nổ tung trong miệng rắn, trực tiếp nổ tung cái đầu đã bị trọng thương của cự mãng thành một màn sương máu trên trời.
"Sư phụ!" nhóc tỳ hoan hô một tiếng, Tiêu Diễm lúc này cũng đầy mồ hôi lạnh: "Sư phụ, suýt nữa là người chơi chết ta rồi!"
Lâm Phong phiêu nhiên hạ xuống bên cạnh bọn họ, một bộ vũ y tinh quan, giữa núi rừng đầy rẫy sau trận đại chiến, càng có vẻ tiêu sái xuất trần.
Nhấc tay tiếp lấy pháp khí Phật môn rơi xuống từ giữa không trung, Lâm Phong quay đầu cười nói với Tiêu Diễm: "Vi sư đã sớm nói, hôm nay biết đâu lại có một trận cơ duyên của ngươi, chỉ là hữu kinh vô hiểm mà thôi."
Lâm Phong nói xong, giơ pháp khí Phật môn trong tay lên lắc lắc: "Đợi vi sư xóa đi cấm chế mà chủ nhân ban đầu thiết lập trong đó, món đồ này sẽ là của ngươi."
Tiêu Diễm đại hỉ: "Ha ha, rốt cuộc cũng không uổng phí tính mạng."
Lâm Phong mỉm cười nhìn hắn: "Tiểu Diễm Tử, ngươi rất tốt, có dáng vẻ của một đại sư huynh."
Lúc này nhóc tỳ nhào lên bắt lấy tay Tiêu Diễm: "Đúng vậy a, sư huynh, vừa rồi may mà có huynh..."
Tiêu Diễm nhướng mày, rất kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi."
Ai ngờ nhóc tỳ nói tiếp: "... Mặc dù bản thân ta cũng có thể né tránh, nhưng vẫn phải cảm ơn ngươi." Nhất thời làm Tiêu Diễm tức đến dở khóc dở cười, hóa ra tên sư đệ này còn kiêu ngạo hơn hắn.
Nhóc tỳ lại quay đầu hỏi Lâm Phong: "Sư phụ, sư phụ, pháp khí đó thuộc về sư huynh rồi, còn đệ tử thì sao?"
Lâm Phong chỉ chỉ cự mãng đã chết: "Không phải ngươi nhớ thương nó sao? Tất cả đều là của ngươi, có thể lấy bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của chính ngươi." Dừng một chút, Lâm Phong nói tiếp: "Thu thập nhiều máu rắn một chút, cũng phải lấy được mật rắn, ngươi sắp năm tuổi, những vật này đều là tài liệu tốt để ngươi tẩy lễ."
Nhóc tỳ hoan hô một tiếng rồi phóng về phía con rắn lớn, nó tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khi ở trong thôn đã từng theo người lớn đi săn bắn, thu thập những tài liệu này đã quen thuộc.
Nghe nói Lâm Phong muốn tẩy lễ cho nhóc tỳ, Tiêu Diễm cũng lên giúp một tay, tẩy lễ cho đứa trẻ năm tuổi, đối với có tác dụng rất quan trọng với căn cốt nhục thân.
Tiêu Diễm không nhịn được mà thần hồn điên đảo: "Thiên phú của sư đệ hiện giờ đã mạnh mẽ như vậy, lại trải qua tẩy lễ, vậy sẽ đáng sợ đến mức nào? Chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta mong đợi."
Hai đồ đệ ở bên cạnh bận rộn rút gân lột da cự mãng, lực chú ý của Lâm Phong đã chuyển lại phía Tuệ Khổ bọn họ.
Không biết có phải cảm ứng được cự mãng bị giết, pháp khí bị đoạt hay không, tâm thần Tuệ Khổ nổi lên dao động kịch liệt, suýt chút nữa cũng không thể duy trì Nhị Thập Tứ Chư Thiên La Hán Trận bá đạo kia.
Ba người bọn Thứu lão đối mặt với tuyệt cảnh hữu tử vô sinh, vốn đã tuyệt vọng, lại không ngờ Tuệ Khổ lại xảy ra vấn đề, ba người thân ở trong trận lập tức cảm nhận được biến hóa trong đó, trong lòng một lần nữa dấy lên hy vọng.
Ba người đều biết đã đến thời khắc sống còn, toàn lực bộc phát ra thủ đoạn mạnh nhất của mình, bọn họ không cầu đánh bại Tuệ Khổ, chỉ hy vọng có thể giết ra khỏi Phật Quang đại trận.
Ba người cùng một chỗ liều mạng, Tuệ Khổ bên kia lại không ở trạng thái, quả nhiên thật sự để cho bọn họ xông ra khỏi đại trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận