Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 25: Sư phụ phải tự cường 1

Chương 25: Sư phụ phải tự cường 1
"Hoàn toàn ngược lại, có nhiều chỗ càng nhỏ thì càng bị ức hiếp." Lâm Phong cười như không cười nhìn nhóc tỳ: "Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nếu ngươi muốn làm lão tiểu, thì cũng không thành vấn đề, ngày sau những sư huynh sư tỷ kia sai ngươi đi rửa chân, lau bồn cầu, ngươi đừng có hối hận."
Nhóc tỳ đảo mắt, cười hì hì nắm lấy tay Lâm Phong lắc lắc, cười nói: "Ta đi lấy nước rửa chân cho sư phụ, cọ bồn cầu, đấm bả vai cho người. Có sư phụ ngài ở đây, nhóc tỳ lại ngoan như vậy, chắc hẳn các sư huynh sư tỷ cũng sẽ không làm khó ta."
Lâm Phong nhìn tiểu quỷ trước mắt, nửa ngày không nói gì, cuối cùng bật cười phá lên, điểm vào trán tiểu gia hỏa: "Ngươi nha ngươi..."
Nhóc tỳ lộ ra nụ cười ngây thơ vô tội, cười hì hì không ngừng.
Từ đại đệ tử của chưởng môn, trực tiếp hạ xuống làm tiểu sư đệ, nhóc tỳ cười đến không tim không phổi, dường như nhặt được món hời lớn.
Trong lòng Lâm Phong cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bất kể là cố ý hay vô tình, nhóc tỳ làm như vậy đã thay hắn giải quyết một phiền toái lớn.
Nếu không, về sau lại thu đồ đệ, người ta biết trên đầu có một tiểu quỷ chưa đầy bốn tuổi làm đại sư huynh, khó tránh khỏi sẽ có điều e ngại.
Lâm Phong cười híp mắt nhìn nhóc tỳ, trong lòng nghĩ: "Hảo tiểu tử, chỉ cần ngươi thượng đạo như vậy, vi sư cũng sẽ che chở cho ngươi."
Bất kể là đại đệ tử chưởng môn hay là tiểu sư đệ, trước mắt Lâm Phong cũng chỉ có một đồ đệ là nhóc tỳ, chỉ có thể lĩnh hội được khoái cảm khi làm lão sư trên người nó.
Nhưng Lâm Phong rất nhanh đã âm thầm buồn bực, bởi vì hắn phát hiện lực lĩnh ngộ của nhóc tỳ đối với tu đạo cực kỳ mạnh mẽ, thấy sơ biết rộng, học một biết mười, Cửu Tiêu Thiên Lôi chính pháp cao thâm như vậy, nhóc tỳ học cũng chẳng tốn chút sức nào.
Vân Long Độn pháp thần thông, học càng là không hề tốn sức.
So với căn cốt đạt giá trị tối đa là 10, ngộ tính đạt tới 8 của nhóc tỳ dường như đã không còn chói mắt như vậy nữa.
Nhưng trên thực tế thì sao?
Ngộ tính đạt tới 8, đó cũng là cấp bậc siêu thiên tài, vạn dặm mới tìm được một.
Lâm Phong thậm chí còn không cần chỉ đạo gì cả, chỉ việc nhồi nhét toàn bộ kiến thức cho nhóc tỳ như nhồi cho vịt ăn, sau đó tự hắn lĩnh ngộ là được.
Đối mặt với một đệ tử như vậy, Lâm Phong vừa cảm thán chân mệnh thiên tử có quang hoàn khác hẳn người thường, đồng thời cũng cảm thấy áp lực nặng như núi đè.
Hắn nhất định phải mau chóng tăng cường thực lực của mình, nếu không cuối cùng tùy tiện lấy được một đồ đệ còn mạnh hơn so với sư phụ hắn đây, vậy cũng quá mất mặt.
Lâm Phong biết rất rõ ràng, bất kể là nhóc tỳ trước mắt, hay là Tiêu Diễm ở thành Ô Châu, những chân mệnh thiên tử này ngày sau đều nhất định bước lên một con đường cường giả phủ đầy gai góc và hỏa diễm.
Bọn chúng sẽ giống như một khối nam châm lớn có từ lực vô cùng vô tận, hấp dẫn trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng, các loại kẻ hung tàn, hoặc xảo trá, hoặc cường đại, hoặc âm hiểm như thiêu thân lao đầu vào lửa, khóc lóc gào thét nhào về phía mấy người bọn họ.
Đương nhiên, sau một hồi đại chiến sử thi rung động lòng người, kinh thiên động địa, đám người nhóc tỳ nhất định sẽ đạt được thắng lợi, viết nên truyền kỳ của mình, vấn đề là Lâm Phong hắn sẽ đóng vai trò gì ở trong đó?
Chỉ xét trước mắt mà nói, chỉ có thể coi là một ân sư khai đạo.
Mà loại ân sư khai đạo này, thường có hai kết cục.
Thứ nhất, là nhân vật trọng yếu trên phương diện tâm linh của chân mệnh thiên tử, là đạo sư nhân sinh thậm chí là trụ cột tinh thần, một khi tử vong, thường sẽ kích phát tiểu vũ trụ của chân mệnh thiên tử, thúc đẩy họ đại sát tứ phương.
Lão gia gia không phải là vạn năng, trái lại, lão gia gia thường đều là hổ sa đồng bằng, lúc này mới có thể gặp được chân mệnh thiên tử khi còn yếu kém chưa bộc phát quật khởi, cho dù lão gia gia không chết, cũng có thể bị thù địch của chân mệnh thiên tử bắt đi, nghiêm hình bức cung, chịu đủ gian truân, chờ chân mệnh thiên tử đến giải cứu.
Thứ hai, với tư cách là một vị lão sư khai sáng, chỉ đóng vai trò dẫn đường, có trách nhiệm đưa chân mệnh thiên tử bước vào thế giới của những kẻ mạnh, sau đó sẽ không còn việc gì cho lão sư khai sáng nữa. Tất nhiên sẽ có những nhân vật trâu bò hoặc đại tông môn cấp bậc cao hơn tiếp nhận chân mệnh thiên tử, họ mới là những người chịu trách nhiệm chân chính dạy bảo chân mệnh thiên tử.
Một là làm bia đỡ đạn, hai là đứng ngoài cuộc.
Hiển nhiên, bất kể là tình huống nào, đều không phải là điều Lâm Phong có thể chấp nhận.
Muốn tránh hai tình huống này, chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là phải làm cho bản thân mình trở nên mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận