Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 530: Dẫn sói vào nhà 1

Chương 530: Dẫn sói vào nhà 1
"Với thân phận của hắn, chỉ cần lộ chút thái độ là đủ để Tiêu gia lao đao rồi." Ngũ Khinh Nhu cười: "Thạch Sùng Vân, đương nhiên hắn sẽ thay đổi nhưng trước khi hắn đến Nguyên Anh hậu kỳ, hắn sẽ không hiểu được tâm cảnh quan trọng thế nào khi đột phá Nguyên Thần."
"Trước đó, chúng ta phải tốn chút tâm tư rồi."
Người trẻ tuổi gật đầu, lui về phía sau, bước vào hư không, biến mất.
...
Hoàng cung Đại Chu, Thiên Kinh thành, Chu Đế Lương Bàn ngồi trên long ỷ, phía dưới, Yến Minh Nguyệt và Chu Hồng Vũ ngồi đối diện nhau, Mai Vô Lãng đứng cạnh bẩm báo tin tức vừa nhận được.
"... Kết quả trận chiến là vậy." Mai Vô Lãng bẩm báo xong.
Chu Đế Lương Bàn gật đầu, nhìn Mai Vô Lãng: "Vô Lãng, ngươi thấy sao?" Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trẫm đang hỏi về Huyền Môn Thiên Tông."
Mai Vô Lãng vội vàng hành lễ, cung kính đáp: "Bẩm bệ hạ, xem ra môn chủ Huyền Môn Lâm Phong hết mực bảo vệ đồ đệ, mấy hôm trước nhận được tin tức, thiếu gia Chu Dịch của Chu hầu gia sẽ về Đại Chu tham gia khoa cử."
"Có lẽ môn chủ Huyền Môn cũng sẽ đi cùng, đến Đại Chu ta."
Yến Minh Nguyệt nghe vậy mỉm cười, không nói gì.
Chu Hồng Vũ ngồi im như tượng gỗ, dường như không hề hứng thú với chuyện đang nói.
"Vô Lãng nói sai rồi." Chu Đế Lương Bàn lắc đầu: "Nếu trẫm đoán không nhầm, lần này Huyền Môn chi chủ sẽ không đích thân đến."
Hắn không giải thích, Mai Vô Lãng cũng không dám hỏi.
Yến Minh Nguyệt và Chu Hồng Vũ vẫn im lặng, Chu Đế Lương Bàn cũng chẳng để ý, chỉ thở dài: "Tu vi Kim Đan kỳ, một chiêu phá hủy pháp khí Nguyên Anh kỳ, đệ tử Huyền Môn Thiên Tông quả là bất phàm."
"Xem ra bọn họ vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành, đợi đến khi bọn họ thực sự trưởng thành, quả thực là những nhân tài hiếm có."
"Huyền Môn chi chủ Lâm Phong, quả thật không đơn giản." Lương Bàn nói đến đây, liếc nhìn Chu Hồng Vũ: "Cũng phải chúc mừng Hồng Vũ, con trai ngươi cũng ở trong số đó."
Chu Hồng Vũ đứng dậy: "Tạ ơn bệ hạ đã khen ngợi, thần khiếp sợ."
Lương Bàn lại nhìn về phía Yến Minh Nguyệt, chậm rãi nói: "Chúc Yến tiên tử chuyến này về lại Bạch Vân Sơn thuận buồm xuôi gió."
Yến Minh Nguyệt mỉm cười đáp: "Mượn lời cát tường của bệ hạ."
Nàng có phần thất thần: "Viêm Long Thiên Khải... Nhanh như vậy sao, đã tế luyện Chu Diễm Yêu Đồng thành công rồi?"
Cho dù là tu sĩ Nguyên Thần tế luyện pháp bảo cũng cần phải ngày đêm không ngừng luyện chế mới mong thành công, rất nhiều pháp bảo cho dù có tế luyện trăm ngàn năm, thậm chí là vạn năm cũng chưa chắc đã thành công.
"Lâm Phong, ngươi đến từ nơi nào?" Yến Minh Nguyệt khẽ chau mày: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Yến Minh Nguyệt đột nhiên bật cười: "Có lẽ chính ngươi cũng không biết nhưng kỳ thực ngươi sẽ là một trợ lực lớn cho ta trong chuyến trở về Bạch Vân Sơn này nhưng không biết vì sao, ta đột nhiên lại có phần sợ ngươi."
Trên sườn núi phía bắc Hành Vân Phong có một khoảng đất trống bằng phẳng vô cùng rộng lớn, ở đó có một hồ nước nhỏ.
Trong hồ có đến hàng trăm con tiên hạc to lớn đang cư ngụ. Nếu tính từ đỉnh đầu xuống đến mặt đất, mỗi con đều cao hơn ba mét, hình thể vượt xa đồng loại, có thể cho người cưỡi.
Phần lông vũ ở đuôi của chúng đều có một mảng màu đỏ thắm, đây chính là loài phi cầm đặc sản của Hành Vân Phong - Chu Vũ Hạc.
Những con Chu Vũ Hạc này đều có linh khí rất dồi dào, quanh thân pháp lực cuồn cuộn chấn động, ngoại trừ những con chim non ra thì hầu hết đều đã đạt đến cảnh giới Yêu Tướng, tương đương với cảnh giới Trúc Cơ Kỳ của loài người.
Trong số đó có vài con đã kết thành yêu đan, đạt đến cảnh giới Yêu Soái, còn con đầu đàn là Yêu Soái hậu kỳ, chỉ cần thêm một bước nữa là có thể kết thành Yêu Anh, tấn thăng lên Yêu Vương.
Lão đại của bầy hạc này vốn đang nhàn nhã nhìn đồng tộc của mình, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một tia bất an, nó ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, dùng linh giác dò xét đến mức tận cùng nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
"Hay là ta quá nhạy cảm?" Lão đại Chu Vũ Hạc lắc lắc cái cổ thon dài, cảm giác bất an trong lòng vẫn không xua tan được: "Chắc chắn là do cái tên nhóc loài người kia cùng với con Thao Thiết nhỏ kia rồi!"
Nghĩ đến sáu đứa con cháu bị bắt đi đến giờ vẫn chưa thấy quay về, trong lòng lão đại Chu Vũ Hạc không khỏi run lên, đối phương có cả Thao Thiết, điều này khiến nó vô cùng lo lắng, trong lòng mơ hồ có một dự cảm chẳng lành, e rằng sáu đứa con cháu kia không thể nào quay về được nữa.
Bọn chúng bắt con cháu của nó đi, rất có thể không phải để làm thú cưỡi, mà là để làm thức ăn.
"Lũ khốn kiếp Lưu Quang Kiếm Tông, sao có thể đối xử với chúng ta như vậy?" Lão đại Chu Vũ Hạc phẫn nộ nghĩ: "Không được, ta phải nhắc nhở con cháu cẩn thận một chút, tuyệt đối không được rời khỏi hồ nước, càng không được hành động một mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận