Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 64: Con thứ Hầu phủ, Hạo Nhiên Chính Khí 1

Chương 64: Con thứ Hầu phủ, Hạo Nhiên Chính Khí 1
Lâm Phong ở một bên âm thầm cảm thán, lang quân cưỡi ngựa tre đến, quanh giường đùa cợt thanh mai.
Thanh mai trúc mã, một loại tình cảm trong sáng nhất.
Tình cảm thuần túy mà tốt đẹp, bất luận kẻ nào thấy cũng sẽ cảm thấy vui sướng.
Hắn nhìn Yến Minh Nguyệt bên cạnh một cái: "Yến đạo hữu, chúng ta từ biệt tại đây, chúc ngươi chuyến này thuận buồm xuôi gió."
Yến Minh Nguyệt lúc này đã dùng qua Định Hồn Đan, cả người thanh tú động lòng người đứng trên mặt đất, khí tức ngưng luyện, nhìn qua không khác gì người thật.
Trong đôi mắt như ánh trăng kia chợt lóe lên một tia sáng phức tạp, Yến Minh Nguyệt điềm tĩnh cười một tiếng: "Lâm đạo hữu cũng bảo trọng."
Lâm Phong gật đầu, dẫn theo Tiêu Diễm và nhóc tỳ lên đường, hướng về phía ánh dương ấm áp bước ra khỏi Ô Châu thành, nhìn hai tên đệ tử phía sau, Lâm Phong cũng có phần hăng hái: "Chu Dịch, tiểu tử ngươi hãy đợi vi sư, vi sư lập tức đến ngay!"
۩ ۞ ۩
Cách Ô Châu ngàn vạn dặm, một đám người áo đỏ tụ tập lại với nhau, ai nấy đều mang vẻ mặt ảm đạm.
"Bịch!"
Một thanh niên áo đỏ bị một cái tát đánh bay ra ngoài, không ai đồng tình với hắn, ngược lại đều lộ vẻ mặt giải hận nhìn hắn bị đánh.
Trương Nam vẻ mặt đau khổ không dám nói lời nào, bởi vì người đánh hắn chính là vị tu sĩ Kim Đan kỳ Lý trưởng lão.
Lão già tóc đỏ lúc này rốt cuộc cũng thở ra một hơi, nhưng thương thế trên người cực kỳ nặng, chỉ động đậy một chút mà đã thở hồng hộc.
Hắn trừng mắt nhìn Trương Nam quát: "Lão phu đánh ngươi, không phải vì ngươi đề cử thằng nhãi con thiên phú xuất chúng kia, mà là vì ngươi không thăm dò rõ ràng lai lịch đối phương, hiểu chưa?"
Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bên cạnh do dự một chút rồi hỏi: "Sư thúc, chúng ta có nên hay không..."
Trong mắt Lý trưởng lão hiện lên một tia sợ hãi, nhưng rất nhanh đã bị phẫn nộ che lấp: "Đương nhiên không thể cứ bỏ qua như vậy, nếu không Liệt Hỏa Kiếm Tông chúng ta còn lập được chỗ đứng như thế nào? Thù này nhất định phải báo!"
"Ồ? Quý phái có thù gì muốn báo, chẳng hay nói ra cho nghe một chút? Cửu Thiên Kiếm Minh đồng khí liên chi, bản công tử không ngại thuận tay giúp một chút việc nhỏ."
Một tiếng cười nhàn nhạt vang lên giữa không trung, các tu sĩ Liệt Hỏa Kiếm Tông sắc mặt đều đại biến, đối phương đã ở ngay trước mắt mà bọn họ lại hoàn toàn không hay biết.
Lý trưởng lão đột nhiên quay đầu lại, xuất hiện trong tầm mắt là một thanh niên áo trắng như tuyết, đầu đội nón xanh, đang thản nhiên tự đắc cười, nhưng pháp lực dao động không hề che giấu trên người đã nói cho tất cả mọi người có mặt biết, đây là một vị tu sĩ Kim Đan kỳ.
Thần thái của vị thanh niên này rất tự nhiên, đừng nói Lý trưởng lão lúc này đang bị trọng thương, cho dù lão ở trạng thái toàn thịnh, hắn cũng chẳng để vào trong lòng.
Bởi vì thanh kiếm của hắn còn mạnh hơn.
Điểm khiến người ta chú ý nhất ở hắn, chính là một thanh trường kiếm bên hông, trên vỏ kiếm khắc hình sơn thủy theo phong cách cổ xưa trầm trọng.
Đó là Thánh Địa Kiếm Đạo, biểu tượng của Thục Sơn Kiếm Tông!
Thiên Nguyên đại thế giới thật là bao la rộng lớn, Lâm Phong dùng hết mọi cách, mất hơn ba tháng trời, trải qua bao gian nan vất vả mới đến được kinh thành của Đại Chu hoàng triều, Thiên Kinh.
Giờ phút này Lâm Phong cảm thấy thật sâu sắc tu vi của mình quá thấp, thời gian quý báu đều lãng phí trên đường đi.
Ở thế giới này, người tu chân tu vi cao, trong chớp mắt đi ngàn dặm hoàn toàn là chuyện nhỏ.
Đương nhiên, đối mặt với hai đồ đệ, khẳng định là một lời giải thích khác, nói hoa mĩ là để hai người bọn họ được rèn luyện nhiều thêm.
Ba tháng này Lâm Phong cũng không lãng phí vô ích, ngoại trừ đi đường ra thì chuyên tâm tu luyện.
Sau khi giao thủ với Lý trưởng lão của Liệt Hỏa Kiếm Tông, Lâm Phong có một cảm giác nguy hiểm sâu sắc, đối với hắn hiện tại, tu sĩ Kim Đan kỳ hoàn toàn là một tồn tại khổng lồ, người ta nhổ một sợi lông chân còn to hơn thắt lưng của hắn.
Lần trước là lợi dụng Thao Thiết mới thành công đánh lui Lý trưởng lão, tiến tới trang bức thành công, nhưng đó hoàn toàn là mưu lợi, thiên thời địa lợi nhân hòa toàn bộ đứng về phía mình mới có thể thành công.
Nhưng trải qua một kích của Lý trưởng lão, Thao Thiết nguyên khí đại thương, theo như lời tiểu loli nói: "Còn bị thương nặng hơn ba năm trước." Hiện tại còn muốn dùng tiểu Thao Thiết ngăn trở công kích của tu sĩ Kim Đan kỳ, hoàn toàn là nằm mơ.
Không có tiểu Thao Thiết, đừng nói tu sĩ Kim Đan kỳ, cho dù tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng đủ cho Lâm Phong nằm ngửa, nếu đánh lén không thành, chính diện đối địch không có chút phần thắng nào.
Cho nên Lâm Phong hiện tại ngoại trừ chạy đi đường, thời gian khác tất cả đều dùng để tu luyện đạo pháp, vì mau chóng tăng cao tu vi, hắn nhịn đau lại hấp thụ một bộ phận lôi hệ linh khí trong Thiên Lôi Ngọc Phách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận