Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 759: Tuyệt Thế Hung Kiếm 2

Chương 759: Tuyệt Thế Hung Kiếm 2
Trong động thiên, dưới tàng cây, lão già vẫn luôn tự chơi cờ một mình rốt cuộc cũng có phản ứng với những chuyện xảy ra bên ngoài, ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn về phía hộp kiếm.
Còn Thiên Cát Oa Oa đã sớm sợ hãi trốn sau gốc cây, cuộn tròn người lại, run lẩy bẩy.
Ngay cả cành lá của Huyền Thiên Bảo Thụ không ngừng rung động, trong hư không vạn giới, dường như có một ý chí hùng mạnh đang thu hồi lại, chú ý tới dị biến xảy ra bên cạnh mình.
Từ trong hộp kiếm, một thanh cự kiếm đang chậm rãi trồi lên.
Lâm Phong nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện, thanh cự kiếm này lại gỉ sét loang lổ, bất kể là chuôi kiếm hay thân kiếm đều bị một lớp rỉ sét dày đặc bao phủ, nhìn như một thanh sắt gỉ, không có chút sắc bén nào của một thanh kiếm.
Nhưng chính thanh kiếm gỉ sét này, lại ẩn chứa một lực lượng cực kỳ khủng khiếp, trong số những đối thủ mà Lâm Phong từng đối mặt, chỉ có Cửu Diệu Băng Thiên Trận mới có thể sánh bằng.
Khi thanh cự kiếm đã trồi ra khỏi hộp kiếm được hai phần ba, Lâm Phong bỗng nhiên cảm thấy bất an, gần như theo bản năng, hắn mở Già Thiên Tán ra.
Ngay sau đó, con ngươi Lâm Phong co rút lại, bởi vì hắn nhìn thấy, một phần ba lưỡi kiếm của thanh cự kiếm kia không hề rỉ sét nào, lóe lên hàn quang như nước, đó cũng chính là nơi phát ra lực lượng kinh khủng nhất của thanh kiếm.
Cảm giác sắc bén đập vào mặt, sắc bén hơn bất kỳ thanh kiếm nào mà Lâm Phong từng thấy, ngay cả kiếm quang cũng khiến người ta phải sợ hãi, dường như có thể chém nát trời xanh, xuyên thủng vạn vật.
Một luồng ánh sáng xanh lóe lên trước mắt Lâm Phong, thanh cự kiếm đã chém tới trước mặt hắn.
May mà Lâm Phong đã kịp thời mở Già Thiên Tán ra, nếu không với tu vi hiện tại của hắn, e rằng ngay cả phản ứng không kịp.
Chiếc ô đen khổng lồ rung động dữ dội, suýt chút nữa đã văng khỏi tay Lâm Phong, trên mặt ô vang lên tiếng ma sát chói tai.
Nhưng thanh cự kiếm cuối cùng vẫn không thể công phá được Già Thiên Tán, bị đánh bật trở về nhưng trái tim Lâm Phong lại trở nên nặng nề.
"Đây rốt cuộc là kiếm gì?" Lâm Phong kinh hãi trong lòng: "Nó chẳng khác gì mới chỉ ra khỏi vỏ một phần ba lưỡi kiếm mà đã có uy lực khủng khiếp như thế, nếu để cho nó rút đi toàn thân rỉ sắt, vậy uy lực của nó sẽ còn khủng khiếp đến nhường nào?"
Lúc này, trong lòng Lâm Phong chợt hiểu ra: "Thanh kiếm này hẳn là một pháp bảo cực kỳ hung hãn, hung hãn đến mức hiện tại ta còn không thể hoàn toàn lý giải nhưng nó vẫn là một pháp bảo chưa được tế luyện hoàn thành."
"Thiếu nữ đeo kiếm kia chính là kiếm linh của chuôi cự kiếm này hiển hóa, trước đó nàng đi hết vòng này đến vòng khác quanh bảo thụ, thật ra là đang tự mình rèn luyện."
Mặc dù chỉ là suy đoán của bản thân nhưng Lâm Phong cảm thấy suy đoán của mình hẳn là không sai: "Hiện tại, mũi kiếm rốt cục đã hoàn thành một phần ba, cho nên nàng ta có phần nóng lòng sao?"
Lâm Phong cẩn thận đánh giá thanh hung kiếm này, đột nhiên chú ý tới, tại phần mũi kiếm lấp lóe như một dòng nước mùa thu, còn có một chút rỉ sét, phảng phất như tinh thể pha lê tinh khiết bị lẫn tạp chất, khiến người ta nhìn mà thấy khó chịu.
"Ân? Đây có lẽ là một cơ hội." Lâm Phong khẽ động trong lòng, đột nhiên thu hồi Già Thiên Tán.
Phảng phất có khí cơ dẫn dắt, chỉ trong nháy mắt Già Thiên Tán biến mất, hung ý của cự kiếm lại lần nữa tăng vọt, mũi kiếm hướng thẳng về phía Lâm Phong, vận sức chờ phát động.
Lâm Phong hít sâu một hơi, giơ tay phải lên, đối diện với cự kiếm, đột nhiên nắm tay lại.
Pháp thuật Phấn Toái Càn Khôn được thi triển, không gian phía trước cự kiếm lập tức bị nghiền nát, hóa thành dòng chảy hỗn loạn của địa thủy hỏa phong, trùng kích về phía cự kiếm.
Nhưng Lâm Phong lại không muốn phản kích, mục tiêu pháp thuật của hắn chính là một chút rỉ sét còn sót lại trên mũi kiếm.
Dưới oanh kích từ pháp thuật của Lâm Phong, rỉ sét trên mũi kiếm biến mất không thấy đâu nữa, cự kiếm từ mũi kiếm kéo dài xuống phía dưới, ước chừng một phần ba lưỡi kiếm, lúc này đã trở nên hoàn mỹ không tì vết, không còn chút rỉ sét nào ảnh hưởng nữa.
Hung tính và sát khí của cả thanh kiếm lại tăng thêm một bậc, đánh thẳng vào Huyền Thiên Trụ Quang Động Thiên.
Lúc này, ngay cả cành lá của Huyền Thiên Bảo Thụ cũng như bị cuồng phong thổi quét, không ngừng rung động, thậm chí có một phần lá cây dưới kiếm quang chói lọi đã rơi xuống khỏi cành.
Nhưng sau khi uy thế tăng lên, chấn động sát khí của cự kiếm lại dần dần yếu đi, cho đến cuối cùng thậm chí khôi phục lại sự bình tĩnh.
Một phần ba lưỡi kiếm lóe sáng thanh quang, hai phần ba còn lại vẫn rỉ sét loang lổ, cự kiếm bay trở về phía trên hộp kiếm, mũi kiếm hướng xuống, chậm rãi rơi vào trong hộp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận