Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 222: Mỗi người một ngộ 1

Chương 222: Mỗi người một ngộ 1
Không có quỹ tích, không bị giới hạn khoảng cách, chỉ cần trong phạm vi thi pháp của Uông Lâm, tử địa không gian này có thể xuất hiện ở bất cứ đâu, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Vốn pháp thuật này của hắn là phát ra một luồng hắc khí đánh tới, vẫn có thể lần theo dấu vết, dễ dàng né tránh.
Chính Lâm Phong đã kết hợp diệu thuật Lưỡng Giới Hư Không của mình, giúp Uông Lâm cải tiến, kết hợp tử khí và không gian na di, rốt cuộc đại thành, biến thành pháp thuật âm hiểm đưa đối thủ vào chỗ chết như hiện nay.
Chỉ là, liên quan đến lực lượng không gian, tiêu hao pháp lực cũng tăng lên gấp bội, nếu không có pháp lực của Lâm Phong trợ giúp, hiện giờ Uông Lâm không thể thi triển Chư Thiên Hoàng Tuyền Tịch Diệt Chỉ hoàn chỉnh, chỉ có thể sử dụng phiên bản chưa hoàn thiện ban đầu.
Nhìn Uông Lâm thi triển pháp thuật, Lâm Phong âm thầm suy tư: "Bát Quái Chư Thiên Đại Đạo Tàng quả nhiên bao hàm vạn tượng, mỗi người tu luyện đều có thể có lĩnh ngộ riêng."
Lưỡng Giới Hư Không Diệu Thuật của hắn, nguyên lý chính là trong phạm vi thi pháp, hai không gian nhất định sẽ bị hoán đổi vị trí cho nhau.
Cho nên dù Cao Long có cưỡi Phi Liêm Thú chạy nhanh đến đâu, chỉ cần chưa thoát khỏi phạm vi thi pháp của Lâm Phong, hắn có thể lập tức hoán đổi không gian Cao Long đang đứng với không gian trước mặt mình, đưa hắn trở lại trước mặt.
Bản thân không gian bị hoán đổi có giới hạn nhất định, khống chế cẩn thận vị trí và ranh giới không gian bị hoán đổi, có thể tạo thành lực sát thương cường đại như xé rách không gian.
Cao Long bị Lâm Phong dùng pháp thuật này chém ngang người, chém ngang người hắn không phải đao kiếm pháp lực gì, mà chính là ranh giới không gian bị hoán đổi.
Chỉ có điều pháp thuật này quá tiêu hao pháp lực, Lâm Phong cũng không dám lạm dụng, lúc trước giao chiến với Cao Long hắn cũng có ý muốn luyện tập pháp thuật, nếu không một chiêu đã kết liễu kẻ địch rồi.
Trừ phi đối thủ cũng có thần thông hoặc pháp bảo cố định không gian, nếu không đối mặt với chiêu này của Lâm Phong, không chút chuẩn bị, phần lớn đều phải chịu thiệt.
"Bát Quái Chư Thiên Đại Đạo Tàng là do ta sáng tạo, ta nhất định phải lĩnh ngộ huyền diệu trong đó, nắm giữ môn đạo pháp này, nếu không rõ là mất mặt." Lâm Phong thầm nghĩ: "Hơn nữa đây mới chỉ là chương thứ nhất của 《Thiên Đạo Đức Kinh》, về sau, còn có đạo pháp cao thâm hơn..."
Lâm Phong đang suy tư thì cục diện đã bắt đầu thay đổi.
Tiêu Diễm đứng trong tử địa không gian, pháp lực toàn thân vận chuyển, chống đỡ tử linh chi khí xâm nhập, lúc này hắn không dám khinh thường, ngược lại bị Uông Lâm kích thích hào khí.
"Không biết Tam sư đệ có thể thi triển được mấy chiêu?" Cười lớn một tiếng, Tiêu Diễm tay phải nắm thành quyền ấn kỳ lạ, lực lượng hùng hậu hội tụ trên nắm tay phải.
Tiêu Diễm đánh ra một quyền, sóng khí vô hình tỏa ra bốn phía.
Uông Lâm nheo mắt, hắn thấy rõ ràng, Tiêu Diễm đánh ra một quyền này, ngay cả không gian xung quanh cũng rung chuyển.
Lực lượng vô hình không ngừng chấn động, tầng tầng lớp lớp chống đỡ tử địa không gian bao phủ Tiêu Diễm.
Tử linh chi khí màu đen như nước sôi sùng sục, không ngừng cuồn cuộn, tử linh chi khí tiếp xúc với lực lượng vô hình của Tiêu Diễm, không ngừng bị hóa giải.
Tử linh chi khí bị hóa giải tan biến, sụp đổ, biến thành linh khí nguyên thủy nhất, pháp lực của Uông Lâm trong tử khí bị ngăn chặn hoàn toàn.
Tiêu Diễm cười nói: "Tam sư đệ, tiếp ta một chiêu Bát Quái Băng Giải!"
Nói xong, lại đánh ra một quyền, một luồng lực lượng bá đạo vô cùng đánh tới Uông Lâm.
Nơi lực lượng đi qua, cỏ cây, mây mù, đất đá, thậm chí là không khí, tất cả đều sụp đổ, biến mất!
Băng giải, băng giải, tất cả đều băng giải!
Uông Lâm thần sắc bình tĩnh, hít sâu một hơi, lại điểm ra một chỉ.
"Chư Thiên Hoàng Tuyền Chỉ, Luân Hồi!"
Một chỉ điểm ra, bát tượng thiên địa thủy hỏa phong lôi sơn trạch xuất hiện trước người Uông Lâm, sắp xếp theo bát quái, tạo thành một vòng sáng.
Vòng sáng xoay tròn nhanh chóng, cản Bát Quái Băng Giải bá đạo của Tiêu Diễm.
Xoay tròn không ngừng, không ngừng hóa giải công kích của Tiêu Diễm, vòng sáng không hề sụp đổ, mà như Hoàng Tuyền Hà sinh tử luân hồi, nuốt chửng Bát Quái Băng Giải.
Tiêu Diễm sáng mắt lên: "Hay lắm." Pháp lực dâng trào, Bát Quái Băng Giải thứ ba sắp sửa đánh ra.
Uông Lâm cười khổ, thu hồi vòng sáng, chắp tay nói: "Ta chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi, tiếp tục tỷ thí, chỉ sợ xấu mặt, xin đại sư huynh thông cảm."
"A?" Tiêu Diễm thất vọng há hốc miệng: "Tiếc thật..."
Chu Dịch và Nhóc Tỳ trên đỉnh núi cũng lộ vẻ chưa thỏa mãn.
Chu Dịch thở dài: "Pháp thuật của Tam sư đệ thật bất phàm, đáng tiếc tu vi của hắn..."
Nhóc Tỳ gật đầu đồng tình.
Lâm Phong liếc nhìn bọn họ, thản nhiên nói: "Kẻ sĩ cách ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác, làm sao biết ngày sau Tiểu Lâm Tử không thể đột phá? Ba người các ngươi đi trước một bước, càng phải cảnh tỉnh, nếu sau này bị Tiểu Lâm Tử vượt qua, đừng đến trước mặt ta mà khóc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận