Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 618: Ý đồ khó hiểu 2

Chương 618: Ý đồ khó hiểu 2
Nghe thấy những lời bàn tán xôn xao xung quanh, Thạch Tinh Vân cảm thấy đau đầu.
Nàng bất đắc dĩ nhìn Thạch Thiếu Càn. Thiếu niên áo vàng tuy thua trận nhưng sau khi ra khỏi Tàng Long Hồ đã khôi phục vẻ lạnh lùng, chỉ là ánh mắt có phần mê mang. Hắn đi đến bên cạnh Thạch Tinh Vân, thấp giọng hỏi: "Hoàng tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Còn phải hỏi!
Lúc này, Thạch Tinh Vân rất muốn vứt bỏ dáng vẻ thục nữ, túm lấy cổ áo Thạch Thiếu Càn mà mắng cho một trận. Nhưng nhìn thấy hắn vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, nàng chỉ cảm thấy bất lực.
Chỉ thấy Thạch Thiếu Càn nhìn Nhạc Hồng Viêm bằng ánh mắt đầy tiếc nuối, lắc đầu thở dài.
Chẳng qua, hắn rất nhanh đã phấn chấn tinh thần trở lại, hai mắt sáng quắc nhìn về phía Đao Ngọc Đình trong trận doanh Thiên Trì Tông, ánh mắt biến đổi liên tục, chất chứa đầy tâm tư khó hiểu.
... Cũng giống như ánh mắt hắn nhìn Nhạc Hồng Viêm lúc trước.
Thạch Tinh Vân thấy vậy, vội vàng kéo hắn ra sau lưng mình, trong lòng ngập tràn cảm giác bất lực.
Vị đường đệ này của nàng, là một kẻ kỳ quái, có thể phút trước vừa thổ lộ với nữ tử này, phút sau đã lặp lại hắn hệt những lời đó với nữ tử khác, hơn nữa còn có thể thản nhiên làm chuyện như vậy ngay trước mặt người trước.
Bản thân hắn lại chẳng hề cảm thấy làm vậy có gì không ổn, trong nhận thức của hắn, đó là chuyện đương nhiên.
Thạch Tinh Vân ngửa mặt lên trời thở dài, nhiều lúc, nàng thật lòng hy vọng Thạch Thiếu Càn là một tên công tử bột ham mê sắc dục, tuy rằng ảnh hưởng xấu nhưng ít ra còn bình thường.
Nhưng cho dù Thạch Thiếu Càn có muốn thổ lộ lần thứ hai, cũng phải đợi đến khi Đao Ngọc Đình và Uông Lâm kết thúc trận đấu.
Trận thứ hai của vòng tứ cường, Uông Lâm đối đầu Đao Ngọc Đình, đã chính thức bắt đầu.
Hai đệ tử trên đài hướng về phía Tàng Long Hồ, hai vị đại lão bên dưới đài lại tiếp tục lời qua tiếng lại.
Tuy rằng va chạm với Tào Vĩ nảy lửa khắp nơi nhưng trong lòng Lâm Phong vẫn luôn giữ được bình tĩnh.
Phải nói, hắn nhất định phải giữ cho đầu óc tỉnh táo để suy xét vấn đề, bởi vì từ lần đầu gặp mặt đến giờ, hành động của Tào Vĩ thật sự rất khác thường.
Từ người này, Lâm Phong hoàn toàn không cảm nhận được chút khí độ nào của một cường giả Nguyên Thần cảnh, mà giống như một tên du côn đầu đường xó chợ, chỉ biết tranh cường háo thắng.
Nhưng nếu nói Tào Vĩ thật sự là loại người như vậy, đánh chết Lâm Phong cũng không tin hắn có thể một đường leo lên vị trí hiện tại, đạt đến Nguyên Thần cảnh, trở thành người đứng đầu một đại tông môn như Thiên Trì Tông.
Thực tế, khi Lâm Phong lạnh lùng quan sát cuộc đấu đá ngầm giữa Tào Vĩ và Bắc Nhung Tả Hiền Vương, đã nhận ra một số manh mối, người này tuyệt đối không phải hạng tầm thường như vẻ bề ngoài.
Những hành động của Tào Vĩ hiện giờ, chẳng qua là đang cố tình tung hỏa mù, che giấu mục đích thực sự của hắn.
Việc đặt cược vào các đệ tử là do Tào Vĩ khởi xướng trước, từ những hành động nhằm vào mình trước đó của hắn, Lâm Phong suy đoán rất có thể hắn muốn có được thứ gì đó từ mình.
"Hỏa Lẫm Băng Thực?" Lâm Phong khẽ nhíu mày: "Không thể nào, thứ này tuy kỳ diệu nhưng cũng không đến mức quý giá như vậy."
Lâm Phong suy nghĩ một lúc, cảm thấy Hỏa Lẫm Băng Thực rất có thể chỉ là một chiêu thăm dò của Tào Vĩ, thứ này tuy có ích với hắn nhưng chỉ là tiện tay lấy thêm, như một loại quà tặng kèm mà thôi.
Nhưng hành động này của Tào Vĩ cũng đã vô tình để lộ, mục tiêu thực sự của hắn rất có thể có liên quan đến Hỏa Lẫm Băng Thực.
Ít nhất, hắn là người phát hiện ra khí tức của Hỏa Lẫm Băng Thực ở Trường Xuân Phong, phía nam Đại Hoành Đoạn sơn mạch, thứ hắn thật sự muốn có được, rất có thể cũng có liên quan đến nơi đó.
Trong đầu Lâm Phong thoáng lóe lên một tia sáng nhưng rồi vụt tắt ngay, trước mắt như có màn sương che phủ, nhìn không rõ ràng: "Lão già này, rốt cuộc đang muốn gì?"
Tuy trong đầu suy nghĩ miên man nhưng vẻ ngoài Lâm Phong vẫn bất động thanh sắc, đưa mắt nhìn Uông Lâm và Đao Ngọc Đình cùng nhau bước vào Tàng Long Hồ.
Bên kia, Tào Vĩ lại nhìn sang bằng ánh mắt đầy khiêu khích, Lâm Phong không hề né tránh, cứ thế đối mặt với hắn, bầu không khí giữa hai người càng lúc càng căng thẳng.
Lam Diễm Đạo Tôn nhìn Lâm Phong, rồi lại nhìn Tào Vĩ, thầm nghĩ: "Đều là tông chủ của một tông môn, vậy mà lại như hai con gà chọi, còn ra thể thống gì?"
"Nghe đồn Tào Vĩ không phải kẻ hồ đồ như vậy, lúc trước trò chuyện với Lâm Phong, hắn ta cũng rất có phong độ, sao giờ lại như thế này, chẳng lẽ giữa hai người có ẩn tình gì? Hay là có thù oán từ trước?"
Đám người Thạch Tông Nhạc nhìn Lâm Phong và Tào Vĩ, trong lòng cũng suy nghĩ miên man, im lặng quan sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận