Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 142: Sư phụ không có nhà, tuyệt học sư môn 1

Chương 142: Sư phụ không có nhà, tuyệt học sư môn 1
Nhưng hắn cũng chỉ phụng mệnh làm việc, không biết vì sao lại phải theo dõi nhóc tỳ.
Ba sư huynh đệ nhóc tỳ nhanh chóng phản ứng, đánh ngất xỉu tu sĩ cao, Tiêu Diễm trầm giọng nói: "Có phải là bọn chúng nhận ra tiểu sư đệ rồi không?"
Chu Dịch gật đầu: "Khả năng này rất lớn, có lẽ còn không thể xác định cho nên chỉ phái hai người kia theo dõi, nhưng chắc chắn đã có nghi ngờ."
Nhóc tỳ cúi đầu: "Là ta liên lụy các ngươi."
Tiêu Diễm khoát tay áo, không thèm để ý nói: "Ngươi nói gì vậy, chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, có gì mà liên lụy hay không liên lụy." Hắn nhìn thanh hắc thiết cự kiếm trên mặt đất, có phần buồn rầu gãi đầu: "Nếu nói liên lụy, là ta liên lụy các ngươi mới đúng."
"Có biện pháp nào mang theo thứ này, lại có thể tăng tốc độ, không để lại dấu vết không?" Tiêu Diễm mặt mày ủ rũ: "Toàn bộ gia sản của ba người chúng ta đều đổ dồn vào món đồ chơi này, vứt bỏ thì không nỡ, cũng quá đáng tiếc."
Chu Dịch và tiểu hài tử nghe vậy, cũng đều nhăn nhó mặt mày.
Trong dòng suối trong núi, một chiếc bè trúc xuôi dòng xuống.
Trên bè trúc có một thư sinh mặc áo xanh đang ngồi, còn có một đứa bé chỉ khoảng bốn, năm tuổi.
Hai người ngồi trên bè trúc, trừ việc khống chế phương hướng tiến lên của bè trúc ra, không những không chèo nước để tăng tốc, ngược lại còn khống chế bè trúc không để theo dòng nước trôi quá nhanh.
Trong nước ở bên cạnh bè trúc đột nhiên nổi lên mấy bọt khí, sau đó liền có một thiếu niên áo đen toàn thân ướt sũng lao ra khỏi mặt nước, nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống trên bè trúc, tham lam hít thở không khí trong lành.
"Nếu có Hắc Vân Kỳ của sư phụ thì tốt rồi, đâu cần phải tốn sức như vậy." Thiếu niên áo đen tất nhiên là Tiêu Diễm, pháp lực trong người vận chuyển, hơi nóng bốc lên trên người chỉ trong nháy mắt đã sấy khô quần áo.
Chu Dịch nói: "Bây giờ nói những điều này cũng vô ích, tuy phương pháp này vẫn rất chậm, nhưng ít ra cũng sẽ không bại lộ hành tung."
Nhóc tỳ nhảy dựng lên từ trên bè, cười nói: "Đến phiên ta rồi." Rồi lặn một mạch thẳng xuống đáy nước, hắc thiết cự kiếm của Tiêu Diễm đang chìm trong cát đá dưới đáy nước, kéo ra một đường thẳng tắp ở dưới đáy sông.
Nhóc tỳ cầm thanh hắc thiết cự kiếm lên, sức nặng chỉ là thứ yếu, quan trọng là pháp lực toàn thân trở nên ngưng trệ, nó thầm nghĩ: "Đồ của đại sư huynh quả thật kỳ quái, tuy rằng vướng víu nhưng ném đi thì thật đáng tiếc, vẫn nên mang về cho sư phụ xem một chút."
Sau đó nhóc tỳ thả một đầu của thanh hắc thiết cự kiếm xuống đáy nước, kéo lê trên cát đá, ánh mắt thì ngước lên nhìn bè trúc trên đỉnh đầu để xác định phương hướng.
Tiêu Diễm trên bè trúc cười khổ một tiếng: "Thế này chẳng hóa ra ta vì tiền mà không tiếc mạng à?"
Chu Dịch mỉm cười: "Sư phụ thường xuyên nói một câu, gọi là 'biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn', tuy rằng đơn giản, nhưng rất có đạo lý."
Ba người ngây ngốc giữa núi rừng cả nửa ngày, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp không phải là biện pháp, lợi dụng đường thủy để che dấu hành tích, nhưng hắc thiết cự kiếm quá nặng, thuyền nhỏ bè trúc vốn d không thể chở được, cho nên chỉ có thể thay phiên kéo đi ở đáy nước.
Phía sau cách ba người hơn mười dặm, một đội nhân mã đang đuổi theo dọc theo dòng suối.
Dẫn đầu là một người trẻ tuổi, chính là con cháu dòng chính Vu gia Vu Thiên, bộ dáng cũng coi như anh tuấn, nhưng lúc này sắc mặt vô cùng âm trầm: "Loại suối trong núi này có vô số nhánh, cứ đuổi theo như vậy rất dễ đi nhầm đường."
Hắn xoay người đi về phía cuối đội ngũ, nơi đó là một lão già áo đen diện mạo già nua, đang nhắm mắt dưỡng thần, ngồi ngay ngắn trên ghế, do mấy người hầu Vu gia dùng gậy khiêng đi.
Vu Thiên cung kính hành lễ: "Nhạc lão, kính xin ngài ra tay một lần, chuyện này rất quan trọng đối với gia tộc."
Lão già áo đen được gọi là Nhạc lão mí mắt cũng không động một chút, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho ngươi, chuyện còn lại không quản."
Vu Thiên cau mày lại, cũng không dám khuyên nhủ nữa, đành phải lui sang một bên, thầm nghĩ: "Gia tộc sao lại phái lão quái vật này tới, rõ là xui xẻo." Câu này hắn cũng không dám nói ra miệng, ngược lại vẻ mặt sợ hãi liếc nhìn Nhạc lão một cái, sau đó vội vàng cúi đầu, xoay người rời đi.
Trên người lão già áo đen không có bất kỳ khí tức pháp lực nào lộ ra, nhưng ngồi ở đó nhắm mắt dưỡng thần, tựa như một ngọn núi cao, không thể lay động.
...
Bè trúc rẽ qua một khúc sông, tầm nhìn trở nên rộng rãi, Chu Dịch đứng ở đầu bè trúc nhìn về phương xa: "Tiếp theo chúng ta phải trở về đất liền, nếu không phương hướng sẽ càng ngày càng lệch."
Tiêu Diễm gật đầu, dùng pháp lực truyền âm cho nhóc tỳ, sau đó cùng Chu Dịch nhảy lên bờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận