Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 125: Không chỉ một người nhớ thương 2

Chương 125: Không chỉ một người nhớ thương 2
Lâm Phong âm thầm lắc đầu, Phác Bắc Tử này thật đúng là tàn nhẫn, đây là muốn đào sạch căn cơ của Hành Nhạc Phái.
Quả nhiên, đám đệ tử Hành Nhạc Phái rối loạn cả lên, ngay cả hơn mười vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ cũng có tâm tư dị thường, hơn phân nửa đều ở lại tại chỗ không nhúc nhích.
Hai vị trưởng lão Kim Đan kỳ của Hành Nhạc Phái sắc mặt tái xanh, lại chỉ đành nghiến răng nuốt vào trong bụng, dẫn theo số ít đệ tử bằng lòng đi theo sư môn rời khỏi Hành Nhạc sơn.
Những người khác Lâm Phong không quan tâm, lực chú ý của hắn đều đặt trên người Uông Lâm, xa xa nhìn lại, nhưng thấy Uông Lâm không lưu lại mà là theo Hành Nhạc Phái cùng nhau rời núi.
Lâm Phong quyết đoán đi theo, hai vị tu sĩ Kim Đan kỳ triển khai độn pháp, thân hóa cầu vồng, mang theo một đám đệ tử chịu đi phá không phi hành hồi lâu, mới hạ xuống một ngọn núi hoang.
Hành Nhạc Phái khổng lồ nhưng người chịu đi theo sư môn chỉ có hai mươi mấy, hai ba con mèo lớn mèo nhỏ, nhìn qua vô cùng thê lương.
Hai vị tu sĩ Kim Đan kỳ liếc nhìn nhau, miệng đắng chát, nhưng vẫn phải cố gắng xốc lại tinh thần cổ vũ mọi người, không dám để cho người sau cùng giải tán.
Lâm Phong lặng lẽ lên núi hoang, chỉ thấy hai tu sĩ Kim Đan kỳ đang tọa thiền, hiển nhiên đang bù đắp pháp lực tiêu hao lúc chủ trì pháp trận trước đó, ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì ở một bên hộ pháp.
Một đám môn nhân Luyện Khí kỳ, tốp năm tốp ba tản ra trên núi, có một số người đang cố gắng tu luyện, có một số người thì oán trời trách đất.
Uông Lâm bị sai đi múc nước cho mọi người, một mình đi về phía dòng suối nhỏ xa xa.
Lâm Phong cười thầm, định đi theo sau hắn, bước chân vừa mới động, động tác của Lâm Phong lại khựng lại.
Bởi vì hắn phát hiện, có một người cũng lặng lẽ không một tiếng động theo sau Uông Lâm, càng chú ý không gây ra động tĩnh, e sợ kinh động những người khác.
Người này chính là vị tu sĩ trung niên Luyện Khí tầng tám nghi là sư phụ của Uông Lâm kia, trong ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Uông Lâm, loáng thoáng có hàn quang lóe lên.
Lâm Phong cau mày, xem ra không chỉ có mình hắn nhớ thương Uông Lâm.
"Dứt khoát thuận tay giết ngươi, vừa vặn giải trừ quan hệ sư đồ của các ngươi." Lâm Phong cười lạnh đi theo.
Uông Lâm đến bên dòng suối nhỏ, quay đầu nhìn quanh một lát, không phát hiện ra ai.
Hắn lại không biết rằng, vị tu sĩ trung niên kia đang ở phía sau cách hắn không xa, mà Lâm Phong thì bám sát theo sau.
Hai người theo dõi đều chú ý thu liễm khí tức, che giấu thân hình của mình. Uông Lâm ngay cả Luyện Khí tầng một cũng chưa đạt tới, tất nhiên không thể phát hiện ra họ.
Uông Lâm không hay biết phía sau có người, ngồi xổm bên bờ suối nhìn dòng nước chảy, suy tư xuất thần.
Biến đổi lớn xảy ra quá đột ngột, khiến hắn có phần trở tay không kịp, về bản chất, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên chất phác, hôm nay là lần đầu tiên hắn cảm nhận được chuyện mạnh được yếu thua trong thế giới tu chân.
Loại cảm giác này khiến hắn rất áp lực, càng bức thiết khao khát lực lượng cường đại hơn, khiến hắn có thể làm được điều gì đó, mà không phải khi biến cố lớn xảy ra lại giống như một gốc cỏ dại mà người khác không hề để ý, bản thân bất lực.
Uông Lâm lấy ra một viên thạch châu màu xám to bằng nắm tay trẻ con từ trong lòng ngực, thầm nghĩ: "Thứ này có lẽ chính là chìa khóa có thể thay đổi vận mệnh của ta."
Ngày đó hắn bị Hành Nhạc Phái cự tuyệt ngoài cửa, tâm trạng kích động nhảy núi tự sát, lại vô tình đạt được thạch châu.
Trong viên thạch châu có linh khí bé nhỏ truyền vào trong cơ thể Uông Lâm, trị liệu những vết thương nặng do hắn rơi xuống vách núi gây ra, Uông Lâm lập tức ý thức được viên thạch châu này không phải là vật bình thường.
Cho nên ngày đó khi Lâm Phong tới cửa, Uông Lâm mới sinh lòng nghi ngờ, cho rằng Lâm Phong đã phát hiện ra bí mật của thạch châu, đến vì thạch châu.
Sau khi Uông Lâm bái vào vào sơn môn Hành Nhạc Phái, được truyền thụ một chút đạo pháp cơ bản nhất, nhưng từ đầu đến cuối không nắm được yếu quyết, lại nhờ có linh khí từ trong thạch châu truyền vào cơ thể hắn, sau đó Uông Lâm mới phát hiện ra mình đã có thể thành công dẫn khí nhập thể, điều này càng làm Uông Lâm kiên định với phán đoán của mình.
Viên thạch châu này, nhất định là một bảo vật.
Huyền Đạo Tông đông người, cục diện phức tạp, chính vì bảo hộ bí mật của viên thạch châu này nên Uông Lâm mới lựa chọn lưu lại Hành Nhạc Phái.
Nhìn thấy viên thạch châu kia, ánh mắt Lâm Phong lạnh như băng, nghiến răng nghiến lợi: "Chính là tên tiểu tặc nhà ngươi..."
Vị tu sĩ trung niên bên kia thì hai mắt tỏa sáng, vui mừng nói: "Ta đã nói trên người tiểu quỷ ngươi tất nhiên có bí mật, ha ha, trời phù hộ Tôn Tiểu Trụ ta, ban tặng bảo bối như thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận