Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 383: Chúng ta là nhân vật chính diện mà 1

Chương 383: Chúng ta là nhân vật chính diện mà 1
Ngoại lệ duy nhất là Nguyên Phù, bởi vì uy lực lớn, số lượng lại cực kỳ hiếm hoi, cho nên một Nguyên Phù có thể đổi được một trăm Chu Phù.
Miêu Thế Hào nhìn Lâm Phong, nói: "Thế Hào ca ta những năm qua cũng coi như có phần tích lũy, chỉ cần ngươi ra giá đừng quá đáng, ta đều có thể đáp ứng, tuyệt đối không mặc cả, hoặc là, ngươi muốn thứ gì khác?"
Lâm Phong trầm ngâm một chút: "Hình như đạo hữu rất hiểu rõ về Thái Hư Quan?"
E rằng không chỉ là hiểu rõ, Miêu Thế Hào này thậm chí có thể biết được tin tức Trần Cương mất tích từ bên trong Thái Hư Quan, rõ ràng là nắm giữ mạng lưới tình báo về Thái Hư Quan rất mạnh.
Quả nhiên, Miêu Thế Hào bĩu môi: "Lũ người thô lỗ ấy, chuyện trong sơn môn của bọn họ ta không dám nói, nhưng những kẻ nhập thế, Thế Hào ca ta không dám nói là rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng chả khác là bao."
Ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, nhìn Lâm Phong: "Chẳng lẽ các hạ..."
Lâm Phong cười lắc đầu: "Không phải như ngươi nghĩ đâu, tuy bổn tọa sẽ không để yên cho Thái Hư Quan khiêu khích, nhưng đó là đệ nhất thánh địa, nếu bọn họ không chọc đến bổn tọa, bổn tọa cũng lười chọc vào bọn họ."
"Ta muốn biết tin tức của bọn họ, phần lớn là do tò mò thôi."
Nghe vậy, Miêu Thế Hào lập tức ỉu xìu như quả cà bị phơi nắng: "Thôi thôi, ta sẽ chuyển giao kênh tin tức của ta cho ngươi, ngươi đưa Thiên Nhất Chân Thủy cho ta, được chứ?"
Lâm Phong phất tay, bình sứ nhỏ đã bay đến trước mặt Miêu Thế Hào, Miêu Thế Hào cười nhận lấy, thiên kiều bá mị liếc nhìn Lâm Phong: "Ngươi cũng thật là, dám tin tưởng ta như vậy."
Khóe miệng Lâm Phong giật giật, cười gượng nói: "Đạo hữu là người sảng khoái, bổn tọa cũng không phải kẻ keo kiệt."
Miêu Thế Hào hài lòng gật đầu: "Ta càng ngày càng thích người như ngươi. Như vậy đi, mấy ngày nữa, Hãn Hải Pháp Hội chính thức mở ra, trong Thiên Không đấu giá tràng, ngươi có thứ muốn mua mà trong tay không dư dả, cứ việc đến tìm ta, ta giúp ngươi bù lại khoản chênh lệch, ngươi cứ yên tâm kêu giá."
Lâm Phong tự động bỏ qua câu nói trước đó của hắn, tâm tư lại đặt ở tin tức phía sau.
"Luyện cấp đánh quái nhặt bảo bối, hội đấu giá của học viện, sơn động, chẳng lẽ ta cũng sắp được nghênh đón hội đấu giá trong truyền thuyết sao?"
Trong đầu Lâm Phong đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hoàn toàn mới.
"Khoan đã, hội đấu giá... Hay là, đây chính là cơ hội của ta?" Lâm Phong không ngừng tính toán trong lòng: "Đạo cụ đã có, đạo diễn kiêm diễn viên chính là ta đây cũng đã có mặt, hiện giờ chỉ còn thiếu một số diễn viên phụ."
Sau khi tính toán xong, trên mặt Lâm Phong theo thói quen hiện ra nụ cười ấm áp như ánh mặt trời mùa xuân.
Hắn quay đầu nhìn về phía mấy người nhóc tỳ, cười nói: "Sư phụ ở đây tâm sự với Miêu đạo hữu một chút, các ngươi tự mình ra ngoài dạo chơi đi."
Dừng một chút, Lâm Phong nói tiếp: "Nếu gặp kẻ gây phiền phức, sư phụ có một yêu cầu."
Mấy người sư huynh đệ nhóc tỳ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều thầm nghĩ: "Sư phụ không lẽ lại không cho phép chúng ta động thủ với người khác?"
Ai ngờ, Lâm Phong chậm rãi nói: "Nếu gặp kẻ gây phiền phức, nhớ kỹ cho ta, làm gì cũng được, chỉ không thể chịu thiệt!"
"Chỉ có thể là các ngươi chiếm lợi thế, không được để bản thân chịu thiệt thòi. Bị kẻ khác ức hiếp, đừng có về khóc lóc kể lể với sư phụ."
Ba người nhóc tỳ nghe vậy đều ngẩn người, sau đó nở nụ cười, Tiêu Viêm khà khà cười nói: "Sư phụ, người cứ yên tâm."
Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Lâm Phong cười rạng rỡ: "Kịch bản đã viết xong, đạo cụ cũng đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ các diễn viên khác vào chỗ."
Nhạc Hồng Viêm nhìn ba người Tiêu Viêm rời đi, thần sắc nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía Lâm Phong: "Tiền bối..."
Lâm Phong khoát tay, ý bảo không sao. Hắn đã lưu lại ấn ký pháp lực trên người mấy sư huynh đệ Tiêu Viêm, chỉ cần không ra khỏi Sa Châu thành, khoảng cách gần như vậy, nếu thật sự gặp nguy hiểm, hắn có thể lập tức đến cứu viện.
Miêu Thế Hào ra vẻ hứng thú, che miệng cười nói: "Bọn họ là đệ tử của ngươi? Đều rất bất phàm."
Lâm Phong đã có thể xem nhẹ rất nhiều cử chỉ của Miêu Thế Hào, nghe vậy thản nhiên cười nói: "Mấy tiểu tử không nên thân, khiến đạo hữu chê cười rồi."
Miêu Thế Hào lắc đầu liên tục, miệng tấm tắc khen: "Thế Hào ta đây xưa nay không nói lời khen tặng người khác. Mấy vị đệ tử này của ngươi, quả thực đều phi phàm. Ta năm đó khi còn ở Trúc Cơ kỳ, e rằng không có thực lực mạnh như bọn họ."
"Bọn họ ngày sau kết đan, thậm chí Kết Anh, chắc chắn sẽ là người kiệt xuất trong đám đồng tu."
"Đạo hữu quá khen." Lâm Phong mỉm cười, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Hãn Hải Pháp Hội, chỉ dùng để giao dịch bảo vật sao?"
Miêu Thế Hào đưa một tay lên, năm ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc xòe ra, hắn vừa ngẩng đầu quan sát ngón tay mình, vừa thờ ơ nói: "Không chỉ là giao dịch bảo vật, sau khi pháp hội chính thức bắt đầu, sẽ có rất nhiều đạo pháp và pháp thuật được lưu truyền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận