Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 30: Thiên tài vẫn lạc 2

Chương 30: Thiên tài vẫn lạc 2
Khí phách hào hùng làm sao! Thần thái phấn chấn biết bao!
Nhưng tình thế phát triển đột ngột chuyển biến xấu trong năm Tiêu Diễm mười hai tuổi.
Tiêu Diễm đã đả thông mười hai trọng lâu, tu luyện đến Luyện Khí đại viên mãn, một thân pháp lực bỗng chốc trong một ngày hóa thành hư ảo, huyệt khiếu vốn đã khai thông cũng lần lượt bị phong bế trở lại.
Cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn ly kỳ thoái lui về Luyện Khí nhất trọng, Tiêu Diễm cũng từ tận mây xanh nháy mắt rơi xuống vực sâu.
Đồn đại là Thái Hư Quan muốn đến khảo sát không có động tĩnh, tiếng tán thưởng bên người biến thành tiếng thở dài, thậm chí là lời giễu cợt ác ý.
Toàn bộ người trong thành Ô Châu đều đang dùng ánh mắt thương hại nhìn chăm chú vào người đã từng là thiên tài kia rơi xuống từ thần đàn.
Nhóc tỳ bên cạnh Lâm Phong, sau khi nghe về cảnh ngộ của Tiêu Diễm, cũng lộ vẻ mặt ảm đạm: "Hắn cũng rất không dễ dàng."
"Đúng vậy, đúng vậy." Lâm Phong không thèm để ý, tùy ý phụ họa, nhưng trong lòng nhiệt huyết sôi trào.
Mẹ kiếp, đây hoàn toàn chính là chân mệnh thiên tử, khuôn mẫu nhân vật chính a!
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, Tiêu Diễm này đột nhiên từ thiên tài biến thành phế vật, tất nhiên là có ẩn tình.
Đúng như câu nói trước ép sau nâng, không có hiện tại bị áp bức tới cực hạn, thì làm sao có thể bùng nổ cơ chứ?
Mà Mộ Dung Yên Nhiên kia tới cửa tát mặt hủy hôn, chính là điểm giới hạn bùng nổ, đợi đến khi hủy hôn xong, Tiêu Diễm này hẳn là sẽ từ cùng khổ đến cực lạc, từ nay về sau bước lên một con đường đại sát tứ phương, thu hết mọi thứ vào tay.
Lâm Phong trong lòng tính toán: "Tiêu Diễm từ thiên tài liền trở thành phế vật, tất nhiên là có nguyên nhân nào đó, thứ này cũng thường là bàn tay vàng ngày sau Tiêu Diễm quật khởi, nói cách khác... chính là đối thủ cạnh tranh của ta."
Đám người Mộ Dung Yên Nhiên còn chưa tới, Lâm Phong còn có thời gian thong dong sắp xếp, trước tiên tìm một chỗ ở trong thành, sau khi an trí xong cho nhóc tỳ, Lâm Phong liền đi thẳng tới gần đại trạch Tiêu gia.
Đi vòng quanh mấy ngày, vừa không gặp được Tiêu Diễm, cũng không đợi được Mộ Dung Yên Nhiên tới cửa, Lâm Phong không khỏi nóng ruột.
Lâm Phong cân nhắc trực tiếp tới cửa giả bộ cao nhân, không đợi Mộ Dung Yên Nhiên hủy hôn, trước hết liền thu nạp Tiêu Diễm.
Nhưng như vậy sẽ có rất nhiều vấn đề.
Lời giải thích huyền huyễn một chút, chính là nếu không có sự kiện từ hôn, khí vận của Tiêu Diễm chưa chắc đã phát sinh chuyển biến.
Thực tế hơn một chút, nếu không có sự kiện từ hôn, bản thân Tiêu Diễm cũng sẽ không cấp bách với khát vọng lực lượng như vậy, sẽ không vì bị từ hôn mà tự tôn tổn thương, lửa giận xông lên đầu.
Không giống với nhóc tỳ, Tiêu Diễm đã là một thiếu niên mười lăm tuổi, có được năng lực phán đoán cơ bản nhất, nếu không đợi đến khi hắn bị từ hôn mà nổi trận lôi đình mất đi lý trí, chỉ sợ không dễ bị lừa gạt như vậy.
Sau khi Lâm Phong suy nghĩ, quyết định vẫn là yên lặng chờ Mộ Dung Yên Nhiên tới cửa rồi mới hành động.
Đang nghĩ ngợi, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống: "Phát hiện mục tiêu, thích hợp trở thành đệ tử thân truyền của ký chủ."
Lâm Phong sửng sốt một chút: "Mẹ nó!" Vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu niên áo đen từ trong đại trạch nhà Tiêu bước ra.
Nhìn thấy thiếu niên áo đen đi ra, trên đường phố bên ngoài đại trạch trong nháy mắt đều yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người thiếu niên áo đen, tiếng bàn tán xôn xao vang lên, hiển nhiên đều đang nghị luận về thiếu niên áo đen.
Thiếu niên ngũ quan thanh tú, mặt không biểu tình, thấy phản ứng của mọi người trên đường, khóe miệng của hắn lộ ra một chút ý cười tự giễu, bước chân không ngừng đi về phía trước.
Ánh mắt Lâm Phong vẫm luôn rơi vào trên người thiếu niên áo đen, âm thanh hệ thống nhắc nhở không ngừng vang lên trong đầu Lâm Phong.
"Hệ thống thiên phú đã sắp xếp xong xuôi, tư liệu mục tiêu số hai như sau."
"Căn cốt —>8; Ngộ tính —>9; Tâm chí —>9; Phúc duyên —>8."
Tổng kết: Mục tiêu thiên phú cực cao, đề nghị thu làm môn hạ, dốc lòng dạy bảo, tất sẽ là trụ cột của tông môn.
Lâm Phong hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp như ánh mặt trời: "Thứ hai!"
Ánh mắt của hắn bắt đầu tìm kiếm trên người Tiêu Diễm, nếu có bàn tay vàng, xuất phát từ nhu cầu mang theo thuận tiện, phần lớn sẽ là nhẫn, vòng tay, dây chuyền gì đó...
Trên tay, không có gì cả.
Trên cổ, ừm, có sợi dây thừng, trên dây thừng có hai chiếc nhẫn, đen thui, rất không bắt mắt.
Lâm Phong vuốt mũi mình nở nụ cười: "Quả nhiên có nhẫn, còn là hai chiếc, ta dám đánh cược, trong này tuyệt đối có một lão gia... Gia..."
Chờ chút, hình như có chỗ nào đó không đúng...
Hai chiếc nhẫn?
Con mẹ nó, đây là chuyện gì thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận