Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 147: Đầu đội chư thiên, chân đạp hoàng tuyền! 2

Chương 147: Đầu đội chư thiên, chân đạp hoàng tuyền! 2
Lúc này tâm thần của Lâm Phong cũng hoàn toàn thu hồi khỏi Hoàng Tuyền Châu, nhìn Uông Lâm, hắn hài lòng gật đầu.
Lần này thu hoạch không nhỏ, thu nhận một chân mệnh thiên tử Uông Lâm làm đồ đệ, hơn nữa còn tu thành Hoàng Tuyền Niết Bàn Quyết, một đỉnh cấp đạo pháp, nắm giữ pháp thuật U Minh Thao Ngẫu, luyện hóa một lão ma đầu làm con rối.
Chỉ có điều, U Minh Thao Ngẫu tuy tốt, nhưng cũng có thiếu sót.
Ví dụ như chỉ có thể luyện chế trong trạng thái thân xác đối phương bị hủy diệt, chỉ còn sót lại thần hồn.
Hơn nữa luyện thành U Minh Thao Ngẫu, thực ra con rối tương đương với người chết, tu vi cố định như khi còn sống , không thể tiếp tục tăng lên.
Ngoài ra, trong tình huống tu vi của người thi pháp và đối tượng chênh lệch quá lớn, cũng không thể luyện chế, ngược lại có khả năng bị phản phệ.
Tuy nhiên, điều khiến Lâm Phong vui mừng nhất vẫn là phần thưởng của hệ thống sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngoại trừ thu Uông Lâm làm đồ đệ, theo lệ thường được một cơ hội rút thưởng và 500 điểm đổi, còn có một phần thưởng đặc biệt lớn khác vì hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.
Phần thưởng lớn đặc biệt trực tiếp chính là một cái rương thần bí có dấu chấm hỏi.
Nhưng Lâm Phong chú ý tới, cái rương thần bí này và cái rương trong hệ thống rút thưởng của mình có khác biệt, trong hệ thống rút thưởng giải thưởng cái rương thần bí là màu đen, mà cái rương khen thưởng nhiệm vụ chính tuyến trước mắt này, rõ ràng là màu bạc.
Nhìn bộ dáng liền cao cấp hơn rất nhiều.
Lâm Phong không chút khách khí ấn mở rương, nhìn thoáng qua, con mắt lập tức trợn tròn, đâm vào trong rương không rút ra được.
"Cái này... Thứ này... Xoạt!"
Lâm Phong mất một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, hít vào một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy đầu óc của mình có phần không đủ dùng.
"Sư phụ, sư phụ!"
Uông Lâm thấy sư phụ dường như đang suy tư việc gì, vốn không muốn quấy rầy, nhưng lại sợ làm lỡ chính sự của sư phụ.
Lâm Phong tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía Uông Lâm: "Có việc gì?"
Uông Lâm cầm trong tay một viên tinh thạch lấp lánh phát sáng: "Ta thấy viên tinh thạch này cứ liên tục lóe lên không ngừng."
Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, đó là tinh thạch truyền âm, chẳng lẽ ba người tiểu sư đệ có chuyện gì?
Bóp nát tinh thạch, bên trong truyền đến thanh âm của Chu Dịch: "Sư phụ, bọn đệ tử gặp phải người của Vu gia, có thể chúng đã nhận ra tiểu sư đệ, bọn đệ tử đang cố hết sức giũ bỏ bọn họ, đại sư huynh lo lắng quấy nhiễu sư phụ bế quan, cho nên không thông báo cho người, nhưng đệ tử sợ có sự cố bất ngờ, đặc biệt bẩm báo cho sư phụ hay biết."
Lâm Phong hít sâu một hơi, đưa tay thu hồi Hắc Vân Kỳ bao phủ sơn cốc, sau đó nhẹ nhàng phất lá cờ, ô quang lưu chuyển, cuốn hắn và Uông Lâm lên.
"Chúng ta đi!"
Đào Nhị đứng tại chỗ không nhúc nhích, mà phía sau hắn một đám tu sĩ Hầu phủ xông tới vây quanh.
Ba sư huynh đệ Chu Dịch sóng vai đứng chung một chỗ, Chu Dịch cười khổ: "Hiện giờ xem ra, lại là ta liên lụy các ngươi trước rồi."
Tiêu Diễm và nhóc tỳ đều cười cười không thèm để ý.
Đào Nhị vẫn đứng yên tại chỗ, đột nhiên mí mắt nhấc lên, đôi mắt vốn đục ngầu bỗng nhiên sáng rực lên: "Lại là dư nghiệt Phật môn?"
Mắt Đào Nhị thần như điện, nhìn về phía sâu trong núi rừng.
Trong núi rừng, một người áo xám đầu đội nón lá chậm rãi bước ra, tháo nón xuống, lộ ra một cái đầu trọc sáng bóng, ba người Tiêu Diễm thấy vậy đều sửng sốt, người đến chính là vị tăng nhân áo xám đã ngăn cản bọn họ tại phường thị Sở Châu.
Ba sư huynh đệ liếc nhau, đều thầm kêu hổ thẹn, bọn họ có ngốc đến mấy, hiện tại cũng hiểu tăng nhân này chỉ sợ vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ.
Tăng nhân áo xám chắp hai tay trước ngực: "Bần tăng Đại Lôi Âm tự Tuệ Không, kính chào Đào nhị tiên sinh."
Đào Nhị cười ha hả: "Biết rõ ta ở đây, ngươi còn dám hiện thân?"
Tăng nhân áo xám Tuệ Không bình tĩnh nói: "Bần tăng đuổi theo xá lợi của trưởng bối sư môn, cho dù trước mặt là núi đao biển lửa, Vô Gian địa ngục, cũng sẽ thẳng tiến không lùi, tuyệt đối không sợ hãi."
Đào Nhị thu lại nụ cười, gật đầu: "Đã như vậy, ngươi sớm vào luân hồi thôi, đi theo sư môn trưởng bối của ngươi."
Dứt lời, Đào Nhị vung một quyền, pháp lực toàn thân tuôn trào, giữa không trung hiển hiện ra một hư ảnh Kim Cương uy mãnh, Kim Cương nộ mục trừng mắt nhìn Tuệ Không, uy áp tinh thần cường đại tràn ngập khắp trường.
Ba người Chu Dịch cũng không phải là mục tiêu hắn nhắm vào, nhưng lúc này đối mặt Đào Nhị đều có cảm giác thân thể không thể nhúc nhích.
Lão già gầy gò trước mắt chỉ một chiêu thôi đã thể hiện thực lực bá đạo tuyệt luân, thân hình nhỏ bé bộc phát sức mạnh vô biên.
Chu Dịch thầm nghĩ: "Khó trách Hoàng Tam lại hành lễ rất cung kính trước mặt hắn, không phải là kính lão, mà là sợ hãi, sợ hãi sức mạnh của Đào Nhị hơn hắn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận