Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 354: Thắng lợi trở về 1

Chương 354: Thắng lợi trở về 1
Đây chính là tinh hoa Yêu Anh của Canh Kim Hổ Vương. Sau khi Yêu Anh của hắn vỡ vụn, cuối cùng ngưng tụ thành yêu lực kết tinh. Thần thức, trí tuệ, ký ức,... đều không còn, chỉ còn lại năng lượng tinh thuần nhất.
Ngay trước lúc Canh Kim Hổ Vương chết, Lâm Phong đã thi pháp bảo tồn tinh hoa Yêu Anh này. Có thể nói đây là một trong những thu hoạch lớn nhất của hắn sau trận chiến này.
Ngoài ra, Chiến Thần phân thân xách theo Hoang Nguyên Cửu Luyện Thần Lôi Võng đi tới bên cạnh hắn. Trong lưới là thân thể của Canh Kim Hổ Vương. Yêu Anh của hắn bị bức ra ngoài, lại bị Bách Thảo Lão Tổ tự bạo đánh trọng thương, không còn sức lực để trở về thân thể, liền bị Lâm Phong tiêu diệt.
Kết quả là thân thể của hắn biến thành một cái xác rỗng, rơi vào tay Lâm Phong. Tuy rằng thân thể kia đã trải qua nhiều lần công kích, vết thương chồng chất, nhưng vẫn có giá trị rất lớn.
Hắc Long Giải Cương ở bên cạnh, trông mong nhìn qua.
Nếu có thể cho y nuốt tinh hoa Yêu Anh cùng hài cốt thân thể Canh Kim Hổ Vương này, tiêu hóa hấp thu, chẳng mấy chốc liền có thể tấn thăng Yêu Vương.
Lâm Phong chú ý tới ánh mắt của Giải Cương, quay đầu lại, cười như không cười nhìn y: "Bổn tọa nhớ rõ có kẻ nào đó lúc trước đã từng nói một câu, vậy nói như thế nào nhỉ?".
Trong lòng Giải Cương giật thót, một dự cảm chẳng lành hiện lên.
Quả nhiên, Lâm Phong tiếp theo chậm rãi nói: "A, nhớ ra rồi, hình như là nói trận chiến này nếu không chết nhất định phải đòi lại công đạo với bổn tọa, bổn tọa đang lấy làm lạ, hắn muốn đòi lại công đạo gì với bổn tọa?".
Cả người Giải Cương run lên một cái, đại nghĩa lẫm liệt, nghiêm trang nói: "Nhất định là đầu óc tên nhãi kia không bình thường, hồ ngôn loạn ngữ, mỗi một câu nói của thượng tiên ngài chính là công đạo!".
Lời vừa nói ra, Lâm Phong ngược lại ngẩn người, có phần im lặng nhìn Giải Cương.
Đại ca, ngươi tốt xấu gì cũng là Long tộc, tôn nghiêm đâu? Kiêu ngạo đâu? Cốt khí đâu?
Ngày đó trên Ngọc Kinh Sơn mới gặp mặt, cũng là một đại hán uy phong lẫm liệt, náo loạn nửa ngày, chỉ là hư danh vô thực, nguyên lai chỉ là một con rồng nhát bắt nạt kẻ yếu.
"Nhưng mà, rồng nhát cũng có tác dụng của rồng nhát." Lâm Phong tròng mắt hơi chuyển một cái, trên mặt nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, hỏi: "Vậy sau này nếu bổn tọa có chuyện gì muốn ngươi làm...".
Giải Cương vỗ ngực mình ba ba: "Không nói hai lời, xuống nước, vào lửa, lên trời xuống đất, chỉ cần ngài liếc mắt một cái là được!".
Lâm Phong hài lòng gật đầu.
Giải Cương thấy Lâm Phong tựa hồ không truy cứu hành động mạo phạm của mình lúc trước nữa, thở phào một hơi, sau đó thận trọng nói: "Thượng tiên, người xem, thi thể của con hổ yêu này cùng tinh hoa Yêu Anh, có thể thưởng hay không...".
"Hửm?". Lâm Phong mặt không biểu tình xoay đầu lại, lẳng lặng nhìn y.
Giải Cương vội vàng nuốt nửa câu sau vào trong bụng, đầu rồng khổng lồ thấp thỏm bất an buông xuống.
Khóe miệng Lâm Phong nhếch lên một nụ cười: "Vậy phải xem biểu hiện của ngươi, biểu hiện tốt, bổn tọa tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.".
Giải Cương nghe vậy mừng rỡ, cái đuôi lớn ở sau lưng lay động, bộ dáng chân chó tới cực điểm.
Sau khi Bách Thảo Lão Tổ chết, mây mù màu sắc rực rỡ cũng dần dần tiêu tán.
Mây mù tán đi, lộ ra Lâm Phong đạp trên lưng Giải Cương, đại chiến kéo dài một đêm, rốt cục đi tới sáng sớm, ánh mặt trời mới mọc, từ sau lưng Lâm Phong chiếu tới, nhuộm cả người hắn thành màu vàng.
Những người khác trên đỉnh Trường Xuân đều ngẩng đầu nhìn lên, đều bị ánh mặt trời chiếu vào, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, bên cạnh Lâm Phong, trong tay Chiến Thần phân thân đang cầm theo một tấm lưới lớn, trong lưới chính là thi thể của Canh Kim Hổ Vương trước đó hung uy ngập trời, xé rách Trường Xuân Phong!
Trước đây, Canh Kim Hổ Vương đè ép Bách Thảo Lão Tổ đánh một trận, Canh Kim Hổ Yêu khi giao chiến cùng các tu sĩ Nhân tộc cũng chiếm ưu thế áp đảo, trắng trợn bắt giết môn nhân Bách Thảo Dược Tông.
Nhưng giờ phút này, tất cả Nhân tộc và Yêu tộc đều ngừng chiến đấu, ngơ ngác nhìn Lâm Phong trên bầu trời, trong đầu trống rỗng.
Một lúc lâu sau, đám Canh Kim Hổ Yêu đồng loạt phát ra tiếng kêu rên.
Còn đám tu sĩ Nhân tộc, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt này, nói không ra lời.
Đột nhiên, trong đám người bộc phát ra tiếng hoan hô như núi kêu biển gầm, cả toà Trường Xuân Phong vỡ vụn, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Tuy quần chúng phẫn nộ, nhưng đám Canh Kim Hổ Yêu vẫn lựa chọn rút lui chỉnh tề, Canh Kim Hổ Vương đã chết, chúng còn không đi, chính là tự chuốc nhục nhã.
Lâm Phong không để ý đến lũ hổ yêu tứ tán thoát đi, mà trấn an đám đệ tử Bách Thảo Dược Tông may mắn còn sống sót.
Muốn chuyển danh vọng tiềm ẩn của mình thành danh vọng thực tế, còn phải dựa vào những người này hỗ trợ khuếch tán truyền bá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận