Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 846: Muốn lấy Kim Đan trảm Nguyên Anh! 1

Chương 846: Muốn lấy Kim Đan trảm Nguyên Anh! 1
Lâm Phong mỉm cười: "Đi hay ở, Thiên Phong Đạo Tôn cứ tự nhiên."
"Chẳng qua, hai vị không ngại thử đoán xem, Ngọc Kinh sơn của ta hiện đang ở nơi nào?"
Nghe được câu này, sắc mặt Thiên Phong Đạo Tôn và Vu Tân Đào đồng thời biến đổi.
Ngọc Kinh sơn ở đâu?
Ngoại trừ Lâm Phong, không ai biết cả nhưng thực ra không khó đoán, chỉ cần suy nghĩ xem như thế nào là có lợi nhất đối với Lâm Phong thì sẽ biết.
Nếu Lâm Phong mang Ngọc Kinh sơn đi liên thủ với Kim Ô Đại Thánh, phá hủy Thần Phong Sơn, cơ nghiệp vạn năm của Phong Thần tông tất nhiên sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Thiên Phong Đạo Tôn ở lại đây, ngược lại có thể liên thủ với Vu Tân Đào chém giết đám người nhóc tỳ, coi như hủy đi cơ nghiệp của Huyền Môn Thiên Tông, môn phái của Lâm Phong.
Nhưng vấn đề là, liệu Lâm Phong có thật làm loại đánh cược một mất một còn như vậy không?
Nếu Ngọc Kinh sơn được ẩn giấu ở gần đây, như vậy Lâm Phong sẽ bất bại.
Thiên Phong Đạo Tôn không đi, Ngọc Kinh sơn sẽ ập xuống, hắn và Vu Tân Đào cũng sẽ không chiếm được lợi ích gì, không thể nào gây nguy hiểm cho người của Huyền Môn Thiên Tông. Còn Thần Phong Sơn bên kia đang bị Kim Ô Đại Thánh liên tục công kích, không có Thiên Phong Đạo Tôn tọa trấn, sẽ không chèo chống được bao lâu, Phong Thần tông nguy mất.
Thiên Phong Đạo Tôn trở về Thần Phong Sơn, như vậy Lâm Phong thậm chí không cần phải sử dụng đến Ngọc Kinh sơn, hắn chỉ cần bản thể đến đây là đủ để cho Vu Tân Đào lãnh giáo rồi. Nếu điều khiển Ngọc Kinh sơn ập xuống, Vu Tân Đào lập tức sẽ gặp nguy hiểm.
Đạo lý này, Thiên Phong Đạo Tôn đã nghĩ thông, Vu Tân Đào cũng vậy, cho nên sắc mặt của cả hai đều thay đổi.
"Vu đạo hữu thứ lỗi, ta phải trở về." Thiên Phong Đạo Tôn thở dài, cuối cùng liếc nhìn Lưỡng Nghi Sinh Diệt Trận một cái, sau đó biến mất, xuyên qua hư không trở về Thần Phong Sơn.
Đã muốn đi, Thiên Phong Đạo Tôn không khách khí chút nào, ngay cả Cửu Thiên Cương Phong Trận cũng mang đi. Pháp trận không có hắn chủ trì, cho dù có lưu lại, Ngọc Kinh sơn ập xuống không thể nào chèo chống được bao lâu.
Tâm tình Vu Tân Đào lúc này vô cùng buồn bực, Thiên Phong Đạo Tôn cứ như vậy mà bỏ hắn lại, trở về Thần Phong Sơn, chẳng khác nào bán đứng hắn.
Liên minh giữa hắn và Phong Thần tông xem như đã tan vỡ. Giờ phút này, Vu Tân Đào cũng sinh lòng thoái lui nhưng Vu Nhất Loan cùng một đám Nguyên Anh kỳ lão tổ của Vu gia vẫn còn bị nhốt trong Lưỡng Nghi Sinh Diệt Trận, nếu hắn rời đi, tất cả bọn họ đều sẽ bỏ mạng ở đây.
Đối với Thiên Phong Đạo Tôn mà nói cũng tồn tại vấn đề tương tự. Có thể tưởng tượng, tuy rằng hắn đã trở về Thần Phong Sơn nhưng trong lòng lúc này đang đau như cắt.
Lâm Phong nhìn Vu Tân Đào, mỉm cười nói: "Các hạ không ngại tiếp tục đoán xem, là ngươi phá giải được pháp trận của ta trước, hay là đệ tử của ta sẽ khiến cho số lượng Nguyên Anh kỳ lão tổ của Vu gia phải bỏ mạng thêm nữa đây?"
Trước mặt Vu Tân Đào đột nhiên xuất hiện một quang ảnh huyễn cảnh. Hình ảnh biến ảo, cuối cùng dừng lại. Sau khi Vu Tân Đào nhìn thấy, trong lòng càng thêm uất ức.
Lão tổ Nguyên Anh trung kỳ của Vu gia là Vu Thập Lĩnh lúc này đang chiến đấu với Thạch Thiên Hạo nhưng người chiếm ưu thế lại là Thạch Thiên Hạo.
Phong thủy luân chuyển, trước đó bởi vì bị ảnh hưởng bởi uy lực của Thiên Địa Pháp Tướng do Vu Nhất Loan thi triển, Thạch Thiên Hạo bị áp chế, bị Vu Thập Lĩnh đánh cho tơi tả. Nhưng hiện tại, trong Lưỡng Nghi Sinh Diệt Trận, người bị áp chế lại là Vu Thập Lĩnh, bị Thạch Thiên Hạo đuổi theo đánh cho tơi bời hoa lá.
Thực lực hiện tại của Thạch Thiên Hạo, dưới sự trợ giúp của hai kiện pháp khí Nguyên Anh kỳ, khi đối mặt với Vu Thập Lĩnh không hề chịu thiệt, lúc này lại mượn địa lợi, lập tức chiếm thế thượng phong.
Mà Vu Thập Lĩnh thì cực kỳ phiền muộn. Uy lực của Lưỡng Nghi Sinh Diệt Trận tuy rằng chủ yếu được dùng để đối phó với Vu Tân Đào nhưng chỉ cần phân ra một phần nhỏ cũng đủ để ảnh hưởng đến cục diện chiến đấu giữa hắn và Thạch Thiên Hạo.
Thạch Thiên Hạo thản nhiên nhìn Vu Thập Lĩnh, nói: "Ngươi không cần cảm thấy bất bình, ta đường đường là Kim Đan trung kỳ, đấu với ngươi là Nguyên Anh trung kỳ, đó chính là công bằng lớn nhất dành cho ngươi rồi."
Vừa dứt lời, Thạch Thiên Hạo duỗi tay phải ra, trong tay xuất hiện một chiếc búa nhỏ màu vàng kim, cầm lấy chiếc búa gõ lên Thanh Đồng Hư Không Đỉnh một cái.
Từng gợn sóng màu vàng kim như sóng nước lập tức khuếch tán ra, chấn vỡ toàn bộ Huyền Minh Chân Thủy trước người Vu Thập Lĩnh.
Sắc mặt Vu Thập Lĩnh đại biến nhưng Thạch Thiên Hạo vẫn chưa cảm thấy đủ, tay trái hắn vung lên, một tấm lụa vàng kim hiện ra.
Không đợi đối phương kịp phản ứng, Thạch Thiên Hạo trực tiếp khoác tấm lụa vàng kim lên người, toàn thân hắn lập tức tỏa ra kim quang chói lọi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận