Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 433: Nửa năm, mở cửa thu đồ đệ 1

Chương 433: Nửa năm, mở cửa thu đồ đệ 1
Lâm Phong gác lại nỗi băn khoăn trong lòng, bắt đầu trò chuyện cùng Dương Thanh.
Nghe Dương Thanh kể lại sau khi chia tay ngày ấy, bọn họ gặp phải Hỏa Nha Yêu Soái, Lâm Phong cũng không khỏi cảm thán.
Thoát khỏi tay Hỏa Nha Yêu Soái, Dương Thanh trở về Vân Thủy Động, bẩm báo sự tình đã xảy ra cho các vị trưởng bối trong sư môn. Ai ngờ việc này lại để lộ tin tức, khiến Phong Thần Tông biết hắn từng tiếp xúc với Lâm Phong.
Lâm Phong thở dài: "Là ta liên lụy ngươi rồi."
Dương Thanh lắc đầu: "Sao có thể trách tiền bối? Thật sự là Phong Thần Tông quá mức bá đạo, tâm địa khó lường."
Lâm Phong hỏi: "Sư môn ngươi hiện giờ thế nào rồi?"
Dương Thanh lộ vẻ bi thương: "Vân Thủy Động bị hủy hoại hoàn toàn, sư phụ, sư tổ, sư thúc, cùng tất cả các vị sư huynh sư đệ, đều đã..."
Lâm Phong nhíu mày: "Cũng là do Phong Thần Tông?"
Dương Thanh lắc đầu: "Không phải. Trước khi Phong Thần Tông tìm đến, Vân Thủy Động đã gặp đại nạn. Khi đó ta đang bế quan bên ngoài nên mới thoát được một kiếp."
Hắn hồi tưởng lại: "Lúc ấy, ta ở đằng xa trông thấy ánh lửa màu xanh lóe lên từ phía động phủ sư môn. Đợi đến lúc ta chạy tới thì ngọn lửa đã tắt, Vân Thủy Động chỉ còn lại một mảnh đất trắng."
"Ngọn lửa màu xanh?" Lâm Phong lập tức nghĩ đến Địa Tạng Chân Hoàng, một trong bảy đại chân hỏa trong thiên địa.
Phải nói, trong vô số linh hỏa của Thiên Nguyên Đại Thế Giới, hỏa diễm mang màu xanh lam nổi tiếng nhất chính là Địa Tạng Chân Hoàng. Loại hỏa này là tinh hoa của địa hỏa, sắc xanh nhạt, uy thế to lớn gần như vô tận.
Lâm Phong trầm ngâm, trong lòng dâng lên một tia nghi hoặc: "Địa Tạng Chân Hoàng, Địa Tạng Chân Hoàng..."
Dương Thanh nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng: "Lúc ta đang thu liệm hài cốt của đồng môn thì Phong Thần Tông tìm đến bắt ta. Ta liên tục chạy trốn, hài cốt của vài vị sư huynh đệ thậm chí còn chưa kịp an táng."
Lâm Phong thở dài, nhìn Dương Thanh mà không biết nên nói gì. Lời an ủi sáo rỗng lúc này hắn thật sự không muốn nói ra.
Nghĩ một lát, Lâm Phong truyền âm cho Miêu Thế Hào, sau khi thuật lại sự tình, hắn nói: "Kính Hoa trưởng lão, phiền ngươi đưa Dương Thanh đến Vân Thủy Động một chuyến, giúp hắn an táng đồng môn."
"Tông chủ quả là người tốt bụng, ta nhìn trúng ngươi quả là không sai." Miêu Thế Hào che miệng cười, đánh giá Dương Thanh một chút rồi thở dài: "Cũng là một nam nhi trọng tình trọng nghĩa. Thôi được, Thế Hào ca ta đây sẽ hộ tống ngươi một chuyến."
Trước khi đi, Miêu Thế Hào hiếm khi nghiêm túc, nhìn Lâm Phong nói: "Tông chủ, chưởng môn Phong Thần Tông là nhân vật đã chứng được Nguyên Thần, tuy rằng quanh năm bế quan không hỏi thế sự nhưng nếu Phong Thần Tông có đại sự xảy ra, chắc chắn sẽ kinh động đến lão ta. Ngươi chớ nên quên người này."
Lâm Phong mỉm cười gật đầu, tiễn Miêu Thế Hào và Dương Thanh rời đi.
Bỗng nhiên, Lâm Phong cảm thấy trong lòng máy động, kinh hỉ nhìn về phía Huyền Thiên Trụ Quang Động Thiên.
Âm thanh hệ thống cũng đồng thời vang lên.
"Chúc mừng đệ tử thân truyền của ký chủ là Thạch Thiên Hạo tấn thăng Kim Đan kỳ."
"Chúc mừng đệ tử thân truyền của ký chủ là Chu Dịch tấn thăng Kim Đan kỳ."
"Do một nửa số đệ tử thân truyền của ký chủ đã kết thành Kim Đan, đặc biệt ban thưởng cho ký chủ, tu vi đạo pháp hiện tại được nâng lên một tiểu cảnh giới..."
Lâm Phong cười lớn: "Ta chờ chính là lúc này!"
Trong chớp mắt, Lâm Phong cảm thấy một luồng âm phong cuồn cuộn trên đỉnh đầu.
Kim Đan trung kỳ đột phá đến Kim Đan hậu kỳ, Âm Phong kiếp, đã đến!
Linh khí mà tu sĩ dẫn động khi độ kiếp hóa thành âm phong, trực tiếp thổi từ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu xuống. Âm phong hung hãn, thần hồn khó lòng chống đỡ, trong nháy mắt sẽ bị thổi tan thành tro bụi.
Nhưng lúc này, Lâm Phong chỉ cảm thấy âm phong lạnh lẽo như gió xuân lướt qua mặt, tuy mạnh mẽ hung ác nhưng lại không lưu lại chút dấu vết nào trong tâm trí hắn.
Giờ phút này, hắn thần sắc ung dung, phảng phất như âm phong có thể thổi tan thần hồn căn bản không tồn tại. Trong cơ thể, Tử Kim Ngọc Đan tỏa ra hào quang rực rỡ, âm phong vờn quanh, chậm rãi xoay chuyển.
Âm Hỏa kiếp là để thiêu đốt tạp chất trong Kim Đan, còn Âm Phong kiếp là để mài giũa những khiếm khuyết trên bề mặt Kim Đan.
Trải qua hai cửa ải này, Kim Đan của tu sĩ mới có thể đạt đến cảnh giới viên mãn vô khuyết, chuẩn bị cho việc kết thành Nguyên Anh.
Thần hồn Lâm Phong chấn động, mở mắt ra. Chỉ trong nháy mắt, phảng phất như đã trải qua vô số năm tháng. Âm phong vờn quanh thân thể bỗng chốc tĩnh lặng, thời gian và không gian như ngưng đọng.
Ngay sau đó, cuồng phong dữ dằn âm trầm biến thành linh khí thiên địa tự nhiên, không hề có bất kỳ dấu vết chuyển đổi nào, đột ngột mà tự nhiên, phảng phất như đạo lý của trời đất, vốn nên như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận