Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 117: Nổi gió rồi 2

Chương 117: Nổi gió rồi 2
Tiêu Diễm và Chu Dịch còn cao hơn, hai người ngộ tính đều là 9, ý nghĩa không chỉ học đồ vật nhanh, mà còn có thể tự mình nghĩ ra được cách làm mới, đưa ra sáng tạo.
Mà ngộ tính 10 ý nghĩa là gì? Ý nghĩa tên này học cái gì hiểu cái đó, hơn nữa có thể dựa vào lực lĩnh ngộ của bản thân bù đắp những thiếu sót vốn có trong đạo pháp thần thông, khiến nó tiến gần đến hoàn mỹ.
Còn 10 điểm tâm chí thì sao? Biểu thị tâm tính ý chí của người này cường đại đến cực điểm, bẻ thế nào cũng không gãy, cứng rắn tột bậc, bất luận kẻ nào, bất luận việc gì cũng không cách nào đánh bại hắn trên phương diện tâm lý.
Chúng sinh trên Thiên Nguyên Đại Thế Giới đâu chỉ có ức vạn? Ngàn vạn dặm mới tìm ra một, thiên tài đi ra cũng là một con số lớn bằng trời, nhưng cuối cùng bọn họ chân chính có thể thành tài chỉ là số cực ít, nguyên nhân là ở chỗ, nếu như tâm chí không đủ cường đại, rất dễ lãng phí thiên phú của bản thân.
Hai hạng mục thuộc tính đạt tối đa, lại thêm đạt tới 8 điểm phúc duyên khí vận, khiến cho căn cốt của tiểu tử này tuy hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn nhưng cũng không còn khó coi như vậy.
Đúng như hệ thống tổng kết, thiên phú tuy có khiếm khuyết, nhưng tiềm lực phát triển khổng lồ, quả thực lớn đến mức nghịch thiên!
Mắt thấy đại điển bái sư đang tiến hành, trong lòng Lâm Phong nhanh chóng xoay chuyển: "Làm sao bây giờ, có nên phá hỏng đại điển bái sư này hay không? Hành Nhạc Phái này là đại tông môn Nam Cương ngang hàng với Huyền Đạo Tông, thực lực không yếu..."
"Theo lời của Phác Bắc Tử, Nguyên Anh lão tổ của Hành Nhạc Phái đã vẫn lạc ở chiến trường hư không, cao thủ mạnh nhất ở đây hẳn là Kim Đan kỳ, nhưng không biết bọn họ có bao nhiêu Kim Đan kỳ, nơi này là sơn môn của Hành Nhạc Phái, bọn họ chiếm địa lợi..."
Lúc này chỉ còn cách thời hạn nhiệm vụ của hệ thống chưa đầy một tháng, sắc mặt Lâm Phong âm trầm bất định, phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể làm cho mình bình tĩnh lại: "Thôi, vẫn nên âm thầm tiếp xúc với tiểu tử này một chút rồi nói sau, gọi là gì nhỉ?"
"Đúng rồi, Uông Lâm."
Lâm Phong nhìn Uông Lâm quỳ gối trước sơn môn Hành Nhạc Phái, nghe âm thanh hệ thống nhắc nhở bên tai biến thành: "Đối tượng phù hợp tiêu chuẩn, nhưng đã bái người khác làm sư phụ, sau khi giải trừ quan hệ sư đồ, mới có thể trở thành đệ tử thân truyền của túc chủ." Trong lòng Lâm Phong rỉ máu từng cơn.
"Mẹ nó, chỉ còn một hai ngày nữa thôi, ta đến đây sớm một hai ngày, Uông Lâm vừa mới bị Hành Nhạc Phái từ chối ngoài cửa, đang lúc thân tâm bị tổn thương, ta ra mặt hơi lừa dối một chút rất dễ dàng là có thể thu hắn làm đồ đệ."
Có tiếc nuối cũng vô ích, Lâm Phong thu xếp tâm trạng, bắt đầu kế hoạch.
Đúng như Tiêu Diễm phân tích, Uông Lâm dùng phương pháp này gia nhập Hành Nhạc Phái, chắc chắn sư trưởng ghét bỏ, đồng môn khinh thường, cha chẳng thương mẹ chẳng yêu, lòng trung thành đối với sư môn sẽ không mạnh, Lâm Phong vẫn rất có cơ hội.
Vì vậy Lâm Phong quyết đoán ẩn núp trong Hành Nhạc Phái.
Hắn không cần phải đi vào những nơi quan trọng đó, chỉ cần tìm được nơi ở của đệ tử ký danh Uông Lâm là được. Ở nơi này, thủ vệ và trận pháp cấm chế đều cực kỳ lỏng lẻo, không làm khó được Lâm Phong.
Lâm Phong mò đến chỗ ở của Uông Lâm, nghe thấy mấy đệ tử Hành Nhạc Phái đang cười nhạo Uông Lâm.
"Loại người như ngươi, quả thực chính là sỉ nhục của Hành Nhạc Phái chúng ta!"
"Đợi đến khi khảo hạch đệ tử nội môn, ngươi hãy thử nhảy vách núi một lần nữa xem? Nếu ngươi có thể lại dựa vào tự sát mà nhảy vào nội môn, vậy coi như ngươi có bản lĩnh."
Uông Lâm trầm mặc không đáp, mặc kệ bọn họ trào phúng, mấy tên kia hùng hổ bước ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Uông Lâm, hắn thở dài não nuột, cúi đầu lẩm bẩm: "Phụ thân, mẫu thân, con nhất định sẽ thành công, con muốn trở thành tiên nhân!"
Lâm Phong mỉm cười, thân hình lóe lên, đã xuất hiện trong phòng, cười nói: "Trong hoàn cảnh này, ngươi không thể nào thành tiên được đâu."
Uông Lâm kinh hãi, ngơ ngác nhìn Lâm Phong đột nhiên xuất hiện: "Ngươi là người nào?"
Lâm Phong nhẹ nhàng vung tay áo, không đáp lại mà hỏi ngược: "Tu tiên vấn đạo là một con đường gập ghềnh dài dằng dặc, không có bao nhiêu phong cảnh trăng thanh gió mát, ngược lại lại đầy chông gai khúc khuỷu, thiên tư của ngươi vốn đã thua kém người thường, nếu không phấn đấu tiến lên, làm sao có hy vọng thành công?"
"Nhưng ngươi ở trong một môn phái như vậy, chỉ có thể bị sai khiến gánh nước bổ củi làm mấy việc thô thiển, tuy nói là đệ tử, kỳ thực chỉ là kẻ tạp dịch mà thôi." Lâm Phong điềm đạm nói: "Điểm khởi đầu vốn đã thấp, tốc độ lại càng chậm, ngươi làm sao có thể đi tiếp trên con đường này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận