Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 802: Là giấc mơ, hay là tương lai? 1

Chương 802: Là giấc mơ, hay là tương lai? 1
"Hình như lúc nãy tự giới thiệu, hắn nói hắn tên là Chử Dương?"
Lương Càn dù sao cũng chỉ là hoàng tử của Đại Chu hoàng triều, không phải là Thái tử, không thể so sánh với Sùng Vân Thái tử của Đại Tần hoàng triều có Tinh Đấu Đạo Tôn đi theo nhưng có hai lão tổ Nguyên Anh hậu kỳ bảo vệ cũng coi như rất khí phái.
Văn sĩ trung niên tu vi Kim Đan kỳ kia có lẽ là quân sư của Lương Càn. Điều này cũng rất bình thường, không phải cứ tu vi cao thì mưu trí cũng hơn người, đặc biệt là với loại hoàng tử có dã tâm với ngôi vị Thái tử như Lương Càn, chắc chắn phải có quân sư bên cạnh.
So với những người khác, thiếu niên tên Chử Dương này có vẻ hơi khác biệt.
Tuy rằng hắn mặc trang phục người hầu nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Đặc biệt là đôi mắt của hắn, toát ra vẻ tang thương không phù hợp với lứa tuổi.
Lâm Phong truyền âm cho Chu Dịch: "Tiểu Dịch, lúc nãy ngươi gặp Chử Dương, hắn cũng như vậy sao?"
"Sư phụ, lúc nãy đệ tử gặp hắn, hắn ngụy trang rất kỹ, tựa như một tên tùy tùng bên cạnh Lương Càn." Chu Dịch truyền âm trả lời: "Lúc đầu Lương Càn muốn dẫn theo hắn lên núi, đệ tử không để ý, chỉ nghĩ là tên tùy tùng thân cận nhất của Lương Càn."
"Nhưng sau khi rời khỏi đội ngũ, chỉ còn lại sáu người chúng ta, hắn mới trở về hình dạng này."
Chu Dịch liếc mắt nhìn Chử Dương một cái: "Người này dường như không có ý định che giấu, thậm chí còn cố ý hành lễ với ta một cái. Ta nhìn ra được, hắn hành lễ này chỉ là tôn trọng tu vi cùng lực lượng của ta, không liên quan đến thân phận cao thấp."
Lương Càn tất nhiên cũng chú ý tới ánh mắt Lâm Phong rơi vào trên người Chử Dương. Hắn do dự một chút, thản nhiên nói: "Vị Trử đạo hữu này là bằng hữu của ta, khiến ta được lợi rất nhiều, vì để thuận tiện hành sự và bảo hộ an toàn cho hắn, cho nên mới cho hắn ăn mặc như tôi tớ."
Chử Dương mỉm cười, chắp tay về phía Lâm Phong: "Tiền bối chớ trách, vãn bối cùng Tứ hoàng tử cũng là bất đắc dĩ."
Hắn tự giễu mỉm cười: "Quả thật là tu vi của vãn bối quá thấp, tùy tiện xuất hiện một tên thích khách, e là tính mạng của vãn bối khó giữ."
"Ồ? Vị tiểu hữu này không khỏi quá khiêm tốn rồi." Lâm Phong thản nhiên nói.
Nghe vậy, ba người bên cạnh Lương Càn đều hơi nhíu mày, lập tức giãn ra nhưng ánh mắt nhìn về phía Chử Dương không khỏi nhiều thêm mấy phần thận trọng.
Ánh mắt Chử Dương lấp lóe, ngẩng mắt nhìn về phía Lâm Phong. Tuy chỉ là một cái liếc mắt ngắn ngủi nhưng hành động này đã là rất vô lễ.
Ngay trong cái liếc mắt này, Lâm Phong có thể cảm nhận được rõ ràng, trên người Chử Dương phảng phất có một cỗ khí thế sắc bén bức người tỏa ra.
Đó là một loại khí thế như muốn đâm thủng chín tầng trời, ngạo nghễ phong vân, cho dù thiếu niên này hiện tại chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, Lâm Phong vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Bởi vì, loại khí tức này, Lâm Phong quá quen thuộc, quen thuộc đến mức mỗi ngày đều có thể cảm nhận được, ngày ngày đều bị bao vây.
Chẳng phải là vương bá chi khí của chân mệnh thiên tử sao?
Tuy rằng chi tiết không giống nhau nhưng loại khí thế "cho dù ngươi có cường đại đến đâu cũng sẽ trở thành đá lót đường trong quá trình ta quật khởi", cộng thêm khí phách "ngươi dám động một ngón tay của ta, ta sẽ chặt một cái đùi của ngươi", sau khi hai thứ dung hợp lại với nhau tạo thành loại vương bá chi khí khiến đám tiểu đệ cúi đầu bái lạy, thật ra bản chất lại hoàn toàn giống nhau.
"Ta gần như ngày nào cũng bị loại khí thế này vờn quanh, hơn nữa còn là vương bá chi khí nhân lên gấp bốn lần." Lâm Phong bật cười lắc đầu, truyền âm cho Chu Dịch: "Tiểu Dịch, ngươi cảm thấy Chử Dương này thế nào?"
"Sư phụ muốn hỏi ấn tượng đầu tiên, cảm giác trực quan nhất sao?"
Chu Dịch nhướng mày: "Ấn tượng đầu tiên sao? Một cảm giác rất khó hình dung, có phần kỳ quái, có phần đồng bệnh tương liên, lại có phần chán ghét."
"Chán ghét là đúng rồi." Lâm Phong thầm nghĩ: "Đồng tính tương khắc, đều là con cưng của thời đại, kiêu tử trong truyền thuyết, khẳng định là nhìn nhau ngứa mắt."
Tựa như hắn cùng với đám người Tiêu Viêm, lúc ban đầu e rằng cũng là như thế, chỉ là trải qua thời gian dài ở chung, lúc này mới chuyển hóa thành đồng bệnh tương liên cùng tình nghĩa huynh đệ.
Lâm Phong nhìn thiếu niên trước mặt, cười như không cười. Chử Dương cười khổ trong lòng, cung kính hành lễ: "Xin tiền bối đừng giễu cợt ta."
Trong lòng hắn có phần bất an: "Chẳng lẽ vị môn chủ Huyền Môn này có thể nhìn thấu bí mật của ta? Sư phụ và chưởng môn sư bá nói không sai, người này quả nhiên cao thâm khó lường, ta phải cẩn thận, cố gắng giảm bớt tiếp xúc với hắn."
"Đối tượng phù hợp tiêu chuẩn nhưng đã bái người khác làm thầy, cần phải giải trừ quan hệ sư đồ, mới có thể trở thành đệ tử thân truyền của ký chủ."
"Hình như lúc nãy tự giới thiệu, hắn nói hắn tên là Chử Dương?"
Lương Càn dù sao cũng chỉ là hoàng tử của Đại Chu hoàng triều, không phải là Thái tử, không thể so sánh với Sùng Vân Thái tử của Đại Tần hoàng triều có Tinh Đấu Đạo Tôn đi theo nhưng có hai lão tổ Nguyên Anh hậu kỳ bảo vệ cũng coi như rất khí phái.
Văn sĩ trung niên tu vi Kim Đan kỳ kia có lẽ là quân sư của Lương Càn. Điều này cũng rất bình thường, không phải cứ tu vi cao thì mưu trí cũng hơn người, đặc biệt là với loại hoàng tử có dã tâm với ngôi vị Thái tử như Lương Càn, chắc chắn phải có quân sư bên cạnh.
So với những người khác, thiếu niên tên Chử Dương này có vẻ hơi khác biệt.
Tuy rằng hắn mặc trang phục người hầu nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Đặc biệt là đôi mắt của hắn, toát ra vẻ tang thương không phù hợp với lứa tuổi.
Lâm Phong truyền âm cho Chu Dịch: "Tiểu Dịch, lúc nãy ngươi gặp Chử Dương, hắn cũng như vậy sao?"
"Sư phụ, lúc nãy đệ tử gặp hắn, hắn ngụy trang rất kỹ, tựa như một tên tùy tùng bên cạnh Lương Càn." Chu Dịch truyền âm trả lời: "Lúc đầu Lương Càn muốn dẫn theo hắn lên núi, đệ tử không để ý, chỉ nghĩ là tên tùy tùng thân cận nhất của Lương Càn."
"Nhưng sau khi rời khỏi đội ngũ, chỉ còn lại sáu người chúng ta, hắn mới trở về hình dạng này."
Chu Dịch liếc mắt nhìn Chử Dương một cái: "Người này dường như không có ý định che giấu, thậm chí còn cố ý hành lễ với ta một cái. Ta nhìn ra được, hắn hành lễ này chỉ là tôn trọng tu vi cùng lực lượng của ta, không liên quan đến thân phận cao thấp."
Lương Càn tất nhiên cũng chú ý tới ánh mắt Lâm Phong rơi vào trên người Chử Dương. Hắn do dự một chút, thản nhiên nói: "Vị Trử đạo hữu này là bằng hữu của ta, khiến ta được lợi rất nhiều, vì để thuận tiện hành sự và bảo hộ an toàn cho hắn, cho nên mới cho hắn ăn mặc như tôi tớ."
Chử Dương mỉm cười, chắp tay về phía Lâm Phong: "Tiền bối chớ trách, vãn bối cùng Tứ hoàng tử cũng là bất đắc dĩ."
Hắn tự giễu mỉm cười: "Quả thật là tu vi của vãn bối quá thấp, tùy tiện xuất hiện một tên thích khách, e là tính mạng của vãn bối khó giữ."
"Ồ? Vị tiểu hữu này không khỏi quá khiêm tốn rồi." Lâm Phong thản nhiên nói.
Nghe vậy, ba người bên cạnh Lương Càn đều hơi nhíu mày, lập tức giãn ra nhưng ánh mắt nhìn về phía Chử Dương không khỏi nhiều thêm mấy phần thận trọng.
Ánh mắt Chử Dương lấp lóe, ngẩng mắt nhìn về phía Lâm Phong. Tuy chỉ là một cái liếc mắt ngắn ngủi nhưng hành động này đã là rất vô lễ.
Ngay trong cái liếc mắt này, Lâm Phong có thể cảm nhận được rõ ràng, trên người Chử Dương phảng phất có một cỗ khí thế sắc bén bức người tỏa ra.
Đó là một loại khí thế như muốn đâm thủng chín tầng trời, ngạo nghễ phong vân, cho dù thiếu niên này hiện tại chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, Lâm Phong vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Bởi vì, loại khí tức này, Lâm Phong quá quen thuộc, quen thuộc đến mức mỗi ngày đều có thể cảm nhận được, ngày ngày đều bị bao vây.
Chẳng phải là vương bá chi khí của chân mệnh thiên tử sao?
Tuy rằng chi tiết không giống nhau nhưng loại khí thế "cho dù ngươi có cường đại đến đâu cũng sẽ trở thành đá lót đường trong quá trình ta quật khởi", cộng thêm khí phách "ngươi dám động một ngón tay của ta, ta sẽ chặt một cái đùi của ngươi", sau khi hai thứ dung hợp lại với nhau tạo thành loại vương bá chi khí khiến đám tiểu đệ cúi đầu bái lạy, thật ra bản chất lại hoàn toàn giống nhau.
"Ta gần như ngày nào cũng bị loại khí thế này vờn quanh, hơn nữa còn là vương bá chi khí nhân lên gấp bốn lần." Lâm Phong bật cười lắc đầu, truyền âm cho Chu Dịch: "Tiểu Dịch, ngươi cảm thấy Chử Dương này thế nào?"
"Sư phụ muốn hỏi ấn tượng đầu tiên, cảm giác trực quan nhất sao?"
Chu Dịch nhướng mày: "Ấn tượng đầu tiên sao? Một cảm giác rất khó hình dung, có phần kỳ quái, có phần đồng bệnh tương liên, lại có phần chán ghét."
"Chán ghét là đúng rồi." Lâm Phong thầm nghĩ: "Đồng tính tương khắc, đều là con cưng của thời đại, kiêu tử trong truyền thuyết, khẳng định là nhìn nhau ngứa mắt."
Tựa như hắn cùng với đám người Tiêu Viêm, lúc ban đầu e rằng cũng là như thế, chỉ là trải qua thời gian dài ở chung, lúc này mới chuyển hóa thành đồng bệnh tương liên cùng tình nghĩa huynh đệ.
Lâm Phong nhìn thiếu niên trước mặt, cười như không cười. Chử Dương cười khổ trong lòng, cung kính hành lễ: "Xin tiền bối đừng giễu cợt ta."
Trong lòng hắn có phần bất an: "Chẳng lẽ vị môn chủ Huyền Môn này có thể nhìn thấu bí mật của ta? Sư phụ và chưởng môn sư bá nói không sai, người này quả nhiên cao thâm khó lường, ta phải cẩn thận, cố gắng giảm bớt tiếp xúc với hắn."
"Đối tượng phù hợp tiêu chuẩn nhưng đã bái người khác làm thầy, cần phải giải trừ quan hệ sư đồ, mới có thể trở thành đệ tử thân truyền của ký chủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận