Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 129: Kịch bản không đúng rồi! 2

Chương 129: Kịch bản không đúng rồi! 2
Tư Không Nam cười quái dị: "Chuyện này không phải do ngươi quyết định!"
Sắc mặt Uông Lâm khẽ biến, chợt nghe Tư Không Nam nói tiếp: "Vốn muốn tiết kiệm chút thời gian, nhưng tiểu tử ngươi đã không biết điều, vậy lão phu đành phải tốn chút công sức, cho ngươi nếm thử thủ đoạn của lão phu vậy!"
Dứt lời, hai tay Tư Không Nam bấm một pháp quyết, lập tức hắc vụ phun ra cuồn cuộn, bao phủ lấy Uông Lâm.
Lâm Phong đứng bên cạnh nhìn mà sững sờ: "Kịch bản này không đúng rồi, chân mệnh thiên tử lại đánh nhau với lão gia gia của mình sao?"
Bị sương mù màu đen bao phủ, trước mắt Uông Lâm lập tức nổi lên sao vàng, đầu óc choáng váng, chỉ muốn ngủ thiếp đi như vậy.
Trực giác nói cho Uông Lâm, lần này ngủ thiếp đi, hắn sẽ không tỉnh lại được nữa.
Giờ khắc này Uông Lâm tâm linh thanh tịnh, trong đầu đột nhiên có linh quang lóe lên: "Tu vi của lão quỷ này vượt xa Luyện Khí kỳ, cao hơn ta quá nhiều, giết ta tựa như đập chết một con muỗi."
"Tuy rằng hắn hiện thân từ trong Hoàng Tuyền Châu, nhưng dường như không thể điều khiển Hoàng Tuyền Châu? Hoàng Tuyền Châu là chỗ dựa duy nhất của ta hiện giờ, nếu có thứ gì có thể bảo vệ ta, tất nhiên chỉ có Hoàng Tuyền Châu này thôi."
Nghĩ đến đây, Uông Lâm cố gắng lấy lại tinh thần, toàn bộ tâm thần đều tập trung vào Hoàng Tuyền Châu trong lòng bàn tay.
Trong lúc nguy cấp, tiềm lực của con người bộc phát, Uông Lâm quả thật đã thành công câu thông với Hoàng Tuyền Châu.
Vốn dĩ viên thạch châu xám xịt, chẳng hề thu hút chút nào bỗng tỏa ra một vầng sáng vàng ảm đạm, ngăn cách làn khói đen của Tư Không Nam.
Tư Không Nam thấy cảnh này liền nổi trận lôi đình, nhưng lại bó tay không có cách nào, chỉ có thể không ngừng tăng cường pháp lực, hy vọng sương mù đen có thể phá vỡ được ánh sáng vàng.
Lão quỷ lúc này đang bực bội bằng chết.
Ngày trước Tư Không Nam tranh đoạt Hoàng Tuyền Châu với người khác, thân thể hủy hết, thần hồn trọng thương chỉ có thể bám vào Hoàng Tuyền Châu. Mấy chục năm qua, hắn không chỉ không thể luyện hóa bảo vật này, ngược lại có xu thế bị Hoàng Tuyền Châu luyện hóa, dần dần bị nhốt trong Hoàng Tuyền Châu không thể ra ngoài.
Lúc Uông Lâm đạt được Hoàng Tuyền Châu trên người có vết thương, máu nhỏ xuống trên Hoàng Tuyền Châu, trong lúc vô ý huyết tế món bảo vật này, chẳng qua trước mắt Uông Lâm tu vi quá thấp, còn không thể khống chế Hoàng Tuyền Châu.
Ý đồ của Tư Không Nam chính là đoạt xá Uông Lâm, không chỉ một lần nữa thu hoạch được một bộ thân thể, càng có thể mượn cơ hội luyện hóa món bảo vật Hoàng Tuyền Châu này.
Ai ngờ Uông Lâm nổi lòng nghi ngờ, không chịu cho hắn cơ hội, nhưng Tư Không Nam lại không thể giết Uông Lâm, Uông Lâm vừa chết, Tư Không Nam lại muốn tiếp tục bị vây trong Hoàng Tuyền Châu, cho nên hắn hiện tại dự định dùng pháp thuật thu phục Uông Lâm, ngoan ngoãn dâng thân thể lên.
Đáng tiếc trong tình thế sống còn Uông Lâm lại thành công phát động Hoàng Tuyền Châu để chống cự, Tư Không Nam cưỡi hổ khó xuống, chỉ có thể giằng co cùng Uông Lâm, xem ai không kiên trì nổi trước.
Giờ phút này Lâm Phong đã hiểu rõ tất cả.
Đây nào phải là lão gia gia gì, rõ ràng chính là một lão ma đầu muốn đoạt xá Uông Lâm!
Nghĩ rõ điểm này, Lâm Phong hoàn toàn an tâm, xem ra món tiền đầu tiên trong cuộc đời của chân mệnh thiên tử Uông Lâm này là bảo vật Hoàng Tuyền Châu, chứ không phải lão gia gia nào đó.
Tư Không Nam này vốn là nhân vật phản diện.
Không chỉ không tranh giành vị trí lão gia gia với Lâm Phong, ngược lại còn trở thành bàn đạp nhân vật phản diện cho hắn.
Đương nhiên tiền đề của tất cả là, không thể thật sự để lão quỷ này đoạt xá Uông Lâm.
Lâm Phong cười lạnh nhìn Tư Không Nam: "Lão quỷ, khi dễ đồ đệ của ta? Ngươi đúng là không biết chữ chết viết như thế nào rồi."
Mặc dù có ánh sáng của Hoàng Tuyền Châu ngăn cản, nhưng Uông Lâm bị sương mù đen bao vây cảm thấy mình ngày càng lạnh giá.
Không phải thân thể cảm thấy lạnh lẽo, mà là linh hồn run rẩy đóng băng.
Dường như từ sâu trong đáy lòng thổi đến từng trận âm phong, dù ngoại giới có ấm áp cũng không thể ngăn cản được.
Hắn không biết đây là dấu hiệu tinh thần của mình bị hao tổn quá mức, nếu tiếp tục như vậy, sẽ tổn thương đến thần hồn.
Tuy Hoàng Tuyền Châu có thể khắc chế Tư Không Nam ở một mức độ nhất định, nhưng tu vi của Uông Lâm quá thấp, thần hồn của hắn căn bản không thể điều khiển Hoàng Tuyền Châu, không chịu nổi tiêu hao mà Hoàng Tuyền Châu mang đến.
Bên tai là tiếng cười quái dị của Tư Không Nam, trước mắt dần dần biến thành màu đen, Uông Lâm cảm giác tinh thần của mình sắp sụp đổ, trong đầu cũng bắt đầu xuất hiện rất nhiều nội dung không đầu không đuôi.
Uông Lâm nhớ tới cha mẹ đầu tiên: "Phụ thân, mẫu thân, con sắp chết rồi sao? Thiết Trụ bất hiếu, không thể trở về thăm cha mẹ nữa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận