Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 63: Ly biệt 2

Chương 63: Ly biệt 2
Trận đại chiến trước đây với Liệt Hỏa Kiếm Tông, tuy rằng thanh thế náo động rất lớn, nhưng xem ra Tiêu Chân Nhi đã dùng phương pháp gì đó thuyết phục được Tiêu gia, chẳng những trên dưới Tiêu gia đều bảo trì trầm mặc, lão tộc trưởng còn tự mình lên phủ thành chủ ngồi trọn vẹn nửa ngày.
Sau khi lão tộc trưởng đến cửa, thành chủ bèn ra mặt, khống chế toàn bộ cục diện Ô Châu, các thế lực đang rục rịch đều phải hạ cờ im trống.
Ô Châu một lần nữa khôi phục yên bình, không có bất kỳ kẻ nào đến bên hồ dò la, vùng hồ nhỏ phía bắc thành, trong khoảng thời gian này đã biến thành một cấm địa.
Tiêu Chân Nhi không để lộ Tiêu Diễm, thiếu niên áo đen mấy ngày nay vẫn như thường lệ, không ai ý thức được kinh biến ở tiểu hồ cũng có liên quan đến hắn, càng không ai nghĩ đến vận mệnh của thiếu niên này đã phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Ba ngày qua Tiêu Diễm bận rộn chân không chạm đất, tìm kiếm dược liệu, thu thập hành trang, còn muốn đến bên hồ nhỏ học tập đạo pháp với Lâm Phong, hắn đã không kịp chờ đợi muốn trở nên mạnh mẽ.
Lâm Phong cũng không kiêng dè Yến Minh Nguyệt, trực tiếp truyền thụ Tiêu Diễm Bất Động Minh Vương Quyết.
Bất Động Minh Vương Quyết vừa mới vào tay, Tiêu Diễm liền ý thức được môn đạo pháp này phi phàm, vượt xa đạo pháp Tiêu gia mà mình tu luyện, tinh thần rất phấn chấn, toàn tâm toàn ý đắm chìm vào trong tu luyện.
Yến Minh Nguyệt nhìn về phía Lâm Phong, trong ánh mắt càng thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu, lấy kiến thức của nàng, liếc mắt một cái liền nhìn ra lai lịch của Bất Động Minh Vương Quyết, trong lòng lại càng cảm thấy Lâm Phong khó lườn: "Rõ ràng hắn ăn mặc như đạo nhân, vì sao lại có đạo pháp bí truyền của Đại Lôi Âm Tự?"
"Là bản thân hắn chính là tăng nhân chạy trốn khỏi Đại Lôi Âm Tự năm đó, bây giờ ăn mặc như đạo nhân che giấu tai mắt người khác? Hay là hắn trong lúc vô tình đạt được đạo pháp lưu truyền ra sau khi Đại Lôi Âm Tự bị phá hủy?"
Lâm Phong coi như không thể ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Yến Minh Nguyệt, giờ phút hắn này đang nhìn hai tên đồ đệ của mình ăn đan dược giống như ăn kẹo đậu, đau lòng không thôi: "Hai tên phá gia chi tử, chậm một chút, chậm một chút! Các ngươi ăn như vậy, chẳng mấy chốc vi sư sẽ phá sản."
Vừa là để hai đồ đệ mau chóng tăng cao tu vi cảnh giới, cũng là để chính mình mau chóng tăng cường thực lực, Lâm Phong đổi toàn bộ 500 điểm mà hệ thống ban thưởng sau khi thu Tiêu Diễm làm đồ đệ thành các loại đan dược có tác dụng hỗ trợ tu luyện.
Kết quả hai thằng nhãi con thật sự không khách khí, vứt vào quai hàm ăn ngấu nghiến, ăn đến mức Lâm Phong đau thấu cả ruột gan.
Nhưng cách ăn như vậy, tự nhiên có thành quả, Tiêu Diễm khổ sở tạo cơ sở ba năm, tại thời khắc này hậu tích bạc phát, hiện ra uy lực.
Bất Động Minh Vương Quyết phối hợp với lượng lớn đan dược, không có Yến Minh Nguyệt và Thao Thiết kiềm chế, ngày đầu tiên tu luyện, Tiêu Diễm lại trực tiếp giải khai huyệt khiếu, tấn chức Luyện Khí tầng hai!
Thời gian ba ngày, Tiêu Diễm đã vọt tới Luyện Khí tầng hai đỉnh phong, chỉ cần phá vỡ bích chướng phong bế huyệt khiếu thứ ba, chính là Luyện Khí tầng ba.
Sau sự kiện từ hôn, vương bá chi khí của tiểu tử này quả nhiên như Hoàng Hà vỡ đê, lao nhanh gào thét, ngăn cũng ngăn không được.
Tốc độ tu hành như vậy, khiến Lâm Phong ngước nhìn trời mà than thở: "Huấn luyện viên, ta cũng muốn từ hôn..."
Không chỉ có hắn, Yến Minh Nguyệt và nhóc tỳ cũng cảm thấy chấn động trước tốc độ tăng tiến thần tốc của Tiêu Diễm.
Không biết có phải cảm nhận được khí thế bá vương cuồn cuộn của Tiêu Diễm hay không, Yến Minh Nguyệt nhẹ giọng thở dài: "Lâm đạo hữu quả thật có mắt nhìn người, thậm chí Minh Nguyệt còn có phần hối hận."
Lâm Phong cười dài một tiếng: "Yến đạo hữu quá khen rồi." Hắn nhìn Tiêu Diễm nói: "Đi từ biệt tiểu bằng hữu của ngươi đi, chúng ta cần phải lên đường rồi."
Tiêu Diễm gật gật đầu, đi đến trước mặt Tiêu Chân Nhi bên cạnh, trong ánh mắt tiểu nha đầu hiện ra nỗi không nỡ cùng quyến luyến nồng đậm.
Tiêu Chân Nhi không nói một lời, duỗi bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại ra, giống như ngày thường, chăm chú chỉnh sửa quần áo hơi nhăn nheo của Tiêu Diễm.
Nhìn Chân Nhi giống như tiểu thê tử thay mình sửa sang quần áo, Tiêu Diễm có chút ngây người, hô hấp trong lặng lẽ dần dần dồn dập, trong ánh mắt cũng nổi lên một tia nóng bỏng.
Tiêu Chân Nhi vốn bị ly biệt bao phủ, ngẩng đầu chú ý tới ánh mắt Tiêu Diễm, không khỏi gò má ửng hồng: "Nhìn... Nhìn cái gì vậy?"
Tiêu Diễm tỉnh lại, nhìn người con gái ôn nhu thanh nhã trước mắt, thần sắc thiếu niên giờ khắc này vô cùng trịnh trọng: "Ta nhất định sẽ trở về, trở về gặp muội."
Trong đôi mắt Tiêu Chân Nhi phủ một tầng sương mỏng, mỉm cười nói: "Ta sẽ chờ Tiêu Diễm ca ca trở về, lấy lại vinh quang vốn thuộc về huynh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận