Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 778: Mỗi người tự xây dựng động phủ 2

Chương 778: Mỗi người tự xây dựng động phủ 2
Chỉ nói riêng về hoàn cảnh ở lại, động phủ này của Dương Thanh có một hương vị khác lạ, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Dương Thanh đứng ở bên ngoài động phủ, nhìn lối vào sơn động có phần ngẩn người. Nhạc Hồng Viêm nhìn y, thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn đặt tên cho động phủ là gì, Vân Thủy động sao?"
"Không." Dương Thanh im lặng một lúc, hít sâu một hơi rồi đáp: "Vân Thủy động, ta sẽ vĩnh viễn không quên nhưng hiện tại ta là đệ tử của Huyền Môn Thiên Tông, là đệ tử của sư phụ. Sư phụ thường xuyên dạy, làm người phải nhìn về phía trước."
Y đưa tay viết lên không trung bốn chữ to "Niết Bàn Động Thiên", bốn chữ rơi vào trên vách đá sơn động bên cạnh, dung nhập vào trong đó.
"Ta ở đây thu được Niết Bàn, sư phụ ban cho ta tân sinh, động phủ của ta, nên gọi là Niết Bàn Động Thiên."
Đám người Nhạc Hồng Viêm cùng Tiêu Diễm ở bên cạnh, nghe vậy trên mặt đều nở nụ cười. Tiêu Diễm tiến lên vỗ vỗ bả vai Dương Thanh: "Mỗi người chúng ta, đều là bởi vì sư phụ, mới có thể Niết Bàn, có được tân sinh."
Dương Thanh có phần ngượng ngùng: "Là ta sơ suất."
Chu Dịch lắc đầu cười nói: "Xuất phát từ chân tâm, dù có là sơ suất không sao cả."
"Tên của động phủ mình, tên gọi là gì, Thanh nhi, ngươi tự mình quyết định là được." Lâm Phong vừa cười vừa nói: "Nhưng vi sư muốn nói là, các ngươi có được thành tích ngày hôm nay, là xuất phát từ bản thân các ngươi. Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại cá nhân."
"Nếu thật là gỗ mục không thể điêu khắc, vi sư dù có đại năng lực không dạy nổi những đệ tử như các ngươi."
Lâm Phong phất phất tay: "Được rồi, đi thôi, hiện giờ chúng ta cùng đến động phủ của Hồng Viêm."
Nhạc Hồng Viêm cười nói: "Ta e là cần sư phụ trợ giúp." Cả nhóm cùng đến Bạch Ngọc Sơn mà Nhạc Hồng Viêm chọn lựa. Dưới sự trợ giúp của Lâm Phong, Nhạc Hồng Viêm cũng thuận lợi luyện hóa Bạch Ngọc Sơn.
Sau khi luyện hóa xong, Bạch Ngọc Sơn cũng hóa thành một sơn cốc. Nhạc Hồng Viêm nhìn sơn cốc, xoay người hành lễ với Lâm Phong: "Kính xin sư phụ xuất thủ."
Lâm Phong hỏi: "Ngươi muốn làm như thế nào?"
Nhạc Hồng Viêm mím môi, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vài phần hoài niệm và thống khổ phẫn nộ, chậm rãi nói: "Đệ tử muốn dùng Chu Thiên Tử Khí hóa thành gió tuyết đầy trời. Đệ tử mặc dù cũng lĩnh hội được Bát Quái Chư Thiên Đại Đạo Tàng do sư phụ truyền thụ nhưng lĩnh ngộ chưa đủ về lực lượng ý cảnh của hai hệ linh khí phong tuyết."
Mọi người ở đây đều biết quá khứ của Nhạc Hồng Viêm, đều vì đó mà ảm đạm.
Lâm Phong gật gật đầu, chỉ khẽ búng một cái, Chu Thiên Tử Khí bao phủ phía trên sơn cốc chỉ trong nháy mắt hóa thành tuyết trắng, từ trên bầu trời bay xuống, biến sơn cốc thành một thế giới băng tuyết.
Nhạc Hồng Viêm cũng vận khởi pháp lực, chuyển hóa Chu Thiên Tử Khí, lập tức trong sơn cốc nổi lên tiếng gió lớn.
Nàng nhìn cảnh tượng gió tuyết đan xen trước mắt, trong lúc nhất thời không khỏi ngây người: "Đã nhiều năm rồi... không trở về..."
Lâm Phong cúi đầu khẽ thở dài một tiếng, trực tiếp thay Nhạc Hồng Viêm viết ba chữ "Tuyết Phong Cốc" lên vách đá.
"Cảm tạ sư phụ." Nhạc Hồng Viêm hoàn hồn, nói lời cảm tạ với Lâm Phong. Đây cũng chính là cái tên nàng đã chuẩn bị cho động phủ của mình.
Tính cách thiếu nữ tóc đỏ kiên cường, yếu ớt cũng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh nàng đã điều chỉnh lại tâm trạng. Thấy nàng tỉnh táo lại, Lâm Phong chậm rãi gật đầu, mang theo mọi người cùng nhau đi về phía động phủ của Uông Lâm.
Uông Lâm xây dựng động phủ của mình, kết quả lại khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Nhóc tỳ tiến đến bên cạnh đám người Tiêu Diễm, hạ thấp giọng nói: "Ta còn tưởng rằng động phủ của Tam sư huynh, sẽ có từng trận âm phong, tràn ngập tử sát khí cơ đấy."
Tiêu Diễm, Nhạc Hồng Viêm đồng thời gật đầu, Dương Thanh cũng nuốt nước bọt, lặng lẽ nói: "Ta mặc dù không cảm thấy động phủ của Tam sư huynh sẽ khủng khiếp tựa như Thiên Hạo nói nhưng nghĩ đến hẳn là tràn đầy Hoàng Tuyền Chân Thủy?"
Tiêu Diễm cười khổ một tiếng: "Ta vốn cũng cho là như vậy nhưng bây giờ xem ra, Tam sư đệ thật sự khiến người ta phải kinh ngạc."
Chu Dịch vẫn luôn trầm mặc không nói, lúc này đột nhiên lên tiếng: "Tam sư đệ lĩnh ngộ về đạo pháp tự nhiên sâu sắc hơn so với chúng ta tưởng tượng."
Hắn quay đầu nhìn về phía nhóc tỳ và Tiêu Diễm: "Tam sư đệ trước mắt tuy là tu vi Kim Đan sơ kỳ, hơn nữa vừa mới tấn chức nhưng nếu bàn về lĩnh ngộ đối với ý cảnh thiên địa đại đạo, trong một số phương diện, thậm chí có khả năng còn cao hơn cả ba người chúng ta là Kim Đan trung kỳ."
Tiêu Diễm cùng nhóc tỳ nhìn Uông Lâm cách đó không xa, trên mặt hai người đồng thời lộ vẻ trầm tư.
Ngay cả Nhạc Hồng Viêm và Dương Thanh thần sắc cũng hơi động , tựa hồ nghĩ tới điều gì, lâm vào trầm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận