Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 795: Đệ tử đời thứ hai bái sư 1

Chương 795: Đệ tử đời thứ hai bái sư 1
"Sau này, khi số lượng đệ tử ngày càng nhiều, Chu trưởng lão có lẽ cũng sẽ tựa như sư tổ, thỉnh thoảng mới mở lớp giảng pháp, giải đáp thắc mắc cho các đệ tử mới. Khi đó, công việc dạy bảo đệ tử thường ngày có lẽ sẽ do đệ tử thân truyền của Chu trưởng lão đảm nhiệm."
Tiểu mập mạp do dự hỏi: "Phong ca, ý huynh là..."
Liễu Hạ Phong xòe tay, bình thản nói: "Đúng vậy, bái nhập môn hạ Chu trưởng lão, những thứ khác không dám nói nhưng sau này, việc mở rộng mối quan hệ chắc chắn sẽ rất thuận lợi, hơn nữa, đa phần các đệ tử mới nhập môn đều sẽ nể mặt Chu trưởng lão."
"Cho dù sau này có lựa chọn bái nhập môn hạ của những vị trưởng lão khác, thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ nhớ đến ân tình chỉ dạy của Chu trưởng lão."
Tiểu mập mạp tò mò hỏi: "Nếu huynh đã nhìn thấu mọi chuyện như vậy, tại sao không bái nhập môn hạ Càn Thiên điện của Chu trưởng lão?"
Liễu Hạ Phong cười khẽ: "Ta cảm thấy ở dưới trướng Tiêu trưởng lão, ta sẽ thoải mái, tự tại hơn, cho nên ta chọn Tiêu trưởng lão, không có lý do gì đặc biệt. Ta không có tham vọng gì lớn lao, được sống thoải mái, tự tại là tốt nhất."
Tiểu mập mạp quyết định: "Ta đi cùng huynh."
Liễu Hạ Phong bật cười: "Đã nói với đệ rồi, chuyện này phải do đệ tự mình quyết định."
"Ta đã suy nghĩ kỹ rồi." Tiểu mập mạp nghiêm túc đáp lời: "Tuy bái nhập môn hạ Chu trưởng lão rất tốt nhưng yêu cầu của Chu trưởng lão rất nghiêm khắc, ta... ta không quen."
Liễu Hạ Phong nhún vai, cười nói: "Nếu đệ đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy thì đi thôi. Chúng ta có thể cùng nhau học nghệ, ta cũng rất vui."
Hai người nhìn nhau cười, sóng vai đi về phía Phần Thiên nhai của Tiêu Diễm.
Đúng như lời Liễu Hạ Phong, rất nhiều người đều chọn bái Chu Dịch làm thầy, trong đó có Tu Vân Sinh.
"Nếu Chu trưởng lão vẫn luôn đảm nhiệm trách nhiệm dạy bảo, khai sáng cho các đệ tử mới nhập môn, thì sau này, nhánh của hắn chắc chắn sẽ trở thành thế lực lớn mạnh nhất Huyền Môn Thiên Tông. Không biết sư tổ và các vị trưởng lão khác có cho phép hay không?"
Tu Vân Sinh thầm nghĩ: "Nhưng cho dù không có ưu thế đó, ta cũng nên chọn Càn Thiên điện. Bộ đạo pháp tu luyện ở Luyện Khí kỳ là Dịch Tử Bát Quái Đạo Tàng Chú do Chu trưởng lão sáng tạo, hắn chắc chắn là người hiểu rõ nhất về bộ đạo pháp này. Gia nhập môn hạ của hắn, ta sẽ được lợi nhất, có thể đi trước người khác một bước."
"Sau này, khi đột phá Trúc Cơ, đạo pháp tu luyện chắc chắn cũng sẽ cùng một mạch với Dịch Tử Bát Quái Đạo Tàng. Nếu tu luyện dưới trướng hắn, ta sẽ đạt được hiệu quả cao hơn so với việc bái nhập môn hạ của những vị trưởng lão khác, lại có thể đi trước người khác một bước."
"Ưu thế cứ thế được tích lũy từng chút một, cuối cùng nhất định sẽ tạo ra một khoảng cách rất lớn." Tu Vân Sinh hít sâu một hơi: "Ta muốn trở thành người giỏi nhất, cho nên bái nhập môn hạ của Chu trưởng lão là lựa chọn thích hợp nhất."
Tu Vân Sinh sau khi suy nghĩ kỹ càng mới quyết định bái nhập Càn Thiên điện. Còn suy nghĩ của Anh La Trát thì đơn giản hơn nhiều. Tu Vân Sinh đi đâu, hắn sẽ đi theo đó. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể thường xuyên so tài cao thấp với Tu Vân Sinh.
Nếu gia nhập môn hạ của người khác, cho dù có trở thành người mạnh nhất trong số đó thì đã sao? Hắn vẫn chưa từng thắng Tu Vân Sinh, người khác sẽ cho rằng hắn sợ Tu Vân Sinh, cho nên mới cố tình tránh mặt.
Nhìn hai người Tu Vân Sinh và Anh La Trát sóng vai đi về phía Càn Thiên điện, ánh mắt không hề giao nhau, Lâm Phong không khỏi cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Cốt truyện này thật là cẩu huyết."
"Hai ngươi muốn làm đối thủ cả đời của nhau, ta không có ý kiến nhưng đừng có mà "tương ái tương sát". Ta già rồi, chịu không nổi đâu."
Lâm Phong chuyển tầm mắt sang một hướng khác: "Còn ngươi, tại sao lại chọn "đốt lò nguội" vậy?"
Ở đó, một thiếu nữ áo tím xinh đẹp đang từng bước một đi về phía Phàm Lâm cư của Uông Lâm. Nàng là người duy nhất chọn bái Uông Lâm làm thầy.
Sự lựa chọn của nàng khiến rất nhiều người ngạc nhiên. Đám đệ tử đời thứ hai này không biết rõ về cảnh giới tu vi cụ thể của sáu vị đệ tử thân truyền của Lâm Phong. Ấn tượng của bọn họ về Uông Lâm vẫn chỉ dừng lại ở trận chiến bên ngoài thành Sa Châu. Khi đó, tu vi của Uông Lâm rõ ràng là kém hơn ba người Tiêu Diễm, Chu Dịch và nhóc tỳ, biểu hiện không có gì nổi bật.
Uông Lâm thường ngày bận rộn tu luyện, luôn luôn ẩn cư, là người thần bí nhất trong số sáu đại đệ tử, thậm chí còn thần bí đến mức sau đại điển khai sơn, đám đệ tử đời thứ hai chưa từng gặp lại hắn.
Đối với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lý Tinh Phi làm như không thấy. Nàng có cách phân tích riêng: "Ngoài đạo pháp, tài nguyên cũng rất quan trọng. Tiêu trưởng lão quản lý đan phòng nhưng đã có rất nhiều người bái nhập. Dương trưởng lão quản lý dược cốc nhưng thời gian nhập môn chưa lâu, tu vi chắc chắn là không bằng Uông trưởng lão."
"Sau này, khi số lượng đệ tử ngày càng nhiều, Chu trưởng lão có lẽ cũng sẽ tựa như sư tổ, thỉnh thoảng mới mở lớp giảng pháp, giải đáp thắc mắc cho các đệ tử mới. Khi đó, công việc dạy bảo đệ tử thường ngày có lẽ sẽ do đệ tử thân truyền của Chu trưởng lão đảm nhiệm."
Tiểu mập mạp do dự hỏi: "Phong ca, ý huynh là..."
Liễu Hạ Phong xòe tay, bình thản nói: "Đúng vậy, bái nhập môn hạ Chu trưởng lão, những thứ khác không dám nói nhưng sau này, việc mở rộng mối quan hệ chắc chắn sẽ rất thuận lợi, hơn nữa, đa phần các đệ tử mới nhập môn đều sẽ nể mặt Chu trưởng lão."
"Cho dù sau này có lựa chọn bái nhập môn hạ của những vị trưởng lão khác, thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ nhớ đến ân tình chỉ dạy của Chu trưởng lão."
Tiểu mập mạp tò mò hỏi: "Nếu huynh đã nhìn thấu mọi chuyện như vậy, tại sao không bái nhập môn hạ Càn Thiên điện của Chu trưởng lão?"
Liễu Hạ Phong cười khẽ: "Ta cảm thấy ở dưới trướng Tiêu trưởng lão, ta sẽ thoải mái, tự tại hơn, cho nên ta chọn Tiêu trưởng lão, không có lý do gì đặc biệt. Ta không có tham vọng gì lớn lao, được sống thoải mái, tự tại là tốt nhất."
Tiểu mập mạp quyết định: "Ta đi cùng huynh."
Liễu Hạ Phong bật cười: "Đã nói với đệ rồi, chuyện này phải do đệ tự mình quyết định."
"Ta đã suy nghĩ kỹ rồi." Tiểu mập mạp nghiêm túc đáp lời: "Tuy bái nhập môn hạ Chu trưởng lão rất tốt nhưng yêu cầu của Chu trưởng lão rất nghiêm khắc, ta... ta không quen."
Liễu Hạ Phong nhún vai, cười nói: "Nếu đệ đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy thì đi thôi. Chúng ta có thể cùng nhau học nghệ, ta cũng rất vui."
Hai người nhìn nhau cười, sóng vai đi về phía Phần Thiên nhai của Tiêu Diễm.
Đúng như lời Liễu Hạ Phong, rất nhiều người đều chọn bái Chu Dịch làm thầy, trong đó có Tu Vân Sinh.
"Nếu Chu trưởng lão vẫn luôn đảm nhiệm trách nhiệm dạy bảo, khai sáng cho các đệ tử mới nhập môn, thì sau này, nhánh của hắn chắc chắn sẽ trở thành thế lực lớn mạnh nhất Huyền Môn Thiên Tông. Không biết sư tổ và các vị trưởng lão khác có cho phép hay không?"
Tu Vân Sinh thầm nghĩ: "Nhưng cho dù không có ưu thế đó, ta cũng nên chọn Càn Thiên điện. Bộ đạo pháp tu luyện ở Luyện Khí kỳ là Dịch Tử Bát Quái Đạo Tàng Chú do Chu trưởng lão sáng tạo, hắn chắc chắn là người hiểu rõ nhất về bộ đạo pháp này. Gia nhập môn hạ của hắn, ta sẽ được lợi nhất, có thể đi trước người khác một bước."
"Sau này, khi đột phá Trúc Cơ, đạo pháp tu luyện chắc chắn cũng sẽ cùng một mạch với Dịch Tử Bát Quái Đạo Tàng. Nếu tu luyện dưới trướng hắn, ta sẽ đạt được hiệu quả cao hơn so với việc bái nhập môn hạ của những vị trưởng lão khác, lại có thể đi trước người khác một bước."
"Ưu thế cứ thế được tích lũy từng chút một, cuối cùng nhất định sẽ tạo ra một khoảng cách rất lớn." Tu Vân Sinh hít sâu một hơi: "Ta muốn trở thành người giỏi nhất, cho nên bái nhập môn hạ của Chu trưởng lão là lựa chọn thích hợp nhất."
Tu Vân Sinh sau khi suy nghĩ kỹ càng mới quyết định bái nhập Càn Thiên điện. Còn suy nghĩ của Anh La Trát thì đơn giản hơn nhiều. Tu Vân Sinh đi đâu, hắn sẽ đi theo đó. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể thường xuyên so tài cao thấp với Tu Vân Sinh.
Nếu gia nhập môn hạ của người khác, cho dù có trở thành người mạnh nhất trong số đó thì đã sao? Hắn vẫn chưa từng thắng Tu Vân Sinh, người khác sẽ cho rằng hắn sợ Tu Vân Sinh, cho nên mới cố tình tránh mặt.
Nhìn hai người Tu Vân Sinh và Anh La Trát sóng vai đi về phía Càn Thiên điện, ánh mắt không hề giao nhau, Lâm Phong không khỏi cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Cốt truyện này thật là cẩu huyết."
"Hai ngươi muốn làm đối thủ cả đời của nhau, ta không có ý kiến nhưng đừng có mà "tương ái tương sát". Ta già rồi, chịu không nổi đâu."
Lâm Phong chuyển tầm mắt sang một hướng khác: "Còn ngươi, tại sao lại chọn "đốt lò nguội" vậy?"
Ở đó, một thiếu nữ áo tím xinh đẹp đang từng bước một đi về phía Phàm Lâm cư của Uông Lâm. Nàng là người duy nhất chọn bái Uông Lâm làm thầy.
Sự lựa chọn của nàng khiến rất nhiều người ngạc nhiên. Đám đệ tử đời thứ hai này không biết rõ về cảnh giới tu vi cụ thể của sáu vị đệ tử thân truyền của Lâm Phong. Ấn tượng của bọn họ về Uông Lâm vẫn chỉ dừng lại ở trận chiến bên ngoài thành Sa Châu. Khi đó, tu vi của Uông Lâm rõ ràng là kém hơn ba người Tiêu Diễm, Chu Dịch và nhóc tỳ, biểu hiện không có gì nổi bật.
Uông Lâm thường ngày bận rộn tu luyện, luôn luôn ẩn cư, là người thần bí nhất trong số sáu đại đệ tử, thậm chí còn thần bí đến mức sau đại điển khai sơn, đám đệ tử đời thứ hai chưa từng gặp lại hắn.
Đối với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lý Tinh Phi làm như không thấy. Nàng có cách phân tích riêng: "Ngoài đạo pháp, tài nguyên cũng rất quan trọng. Tiêu trưởng lão quản lý đan phòng nhưng đã có rất nhiều người bái nhập. Dương trưởng lão quản lý dược cốc nhưng thời gian nhập môn chưa lâu, tu vi chắc chắn là không bằng Uông trưởng lão."
Bạn cần đăng nhập để bình luận