Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 362: Không đi đường bình thường 2

Chương 362: Không đi đường bình thường 2
Dứt lời, Lâm Phong nhấc tay, tử khí mênh mông bao phủ bốn đồ đệ.
Người đẹp vì lụa, Phật tốt vì vàng, bất kỳ nơi nào, bất cứ lúc nào, đều là đạo lý dễ hiểu.
Tu sĩ Thục Sơn Kiếm Tông, y phục không có yêu cầu gì đặc biệt, nhưng chế thức trường kiếm đều giống nhau.
Đệ tử Thái Hư Quan khi xuống núi, phần lớn đều thêu một đóa tường vân màu trắng trên áo bào.
Môn nhân Liệt Hỏa Kiếm Tông, đều là trang phục đỏ lửa.
Đại Lôi Âm Tự đã bị diệt lại càng phát triển đến mức tận cùng về trang phục, màu đỏ, màu vàng, màu xám, có kim tuyến hay không, có ngọc khấu hay không, là khoác kiểu thông vai hay là kiểu lệch vai phải, đủ loại tăng phục cà sa, quả thực có thể mở một buổi trình diễn thời trang.
Tất cả những điều này, tuyệt đối không phải chủ nghĩa hình thức đơn giản.
Một tông môn, trang phục trang điểm thống nhất mà lại có điểm sáng tạo riêng, là điều không thể thiếu, đối với bên ngoài mà nói, có lợi cho việc nâng cao hình tượng tông môn, đối với bên trong mà nói, có lợi cho việc tăng cường lực lượng đoàn kết của tông môn.
Cũng giống như trường học thời Lâm Phong còn ở kiếp trước, đều sẽ có đồng phục thống nhất, chỉ là phần lớn học sinh đều không hài lòng với đồng phục, nhưng đó không phải là vì đồng phục không nên tồn tại, mà là vì đại đa số đồng phục bản thân đã quá xấu.
Lâm Phong phất tay, tử khí bao phủ toàn thân bốn đồ đệ, sau khi y phục cũ của bọn chúng bị nghiền nát, hóa thành bốn bộ y phục màu tím phủ lên người bọn chúng.
"Sư phụ không phải là không cho các ngươi thể hiện cá tính, tất cả đều muốn trang phục như thế nào, nói ra xem nào?"
Bốn người liếc nhìn nhau, Tiêu Diễm bĩu môi: "Sư phụ, con thích màu đen."
Lâm Phong mỉm cười, khẽ búng tay, trên người Tiêu Diễm ngoài bộ trang phục màu tím, lại được khoác thêm một chiếc áo choàng đen.
"Đệ tử thích mặc đồng phục." Chu Dịch chắp tay thi lễ với Lâm Phong. Lâm Phong cười, tâm niệm vừa động, một bộ trường bào màu tím liền phủ lên người Chu Dịch.
Uông Lâm cười nói: "Đệ tử không có yêu cầu gì đặc biệt."
Trang phục cuối cùng của hắn, chỉ khác Tiêu Diễm ở chỗ thiếu một chiếc áo choàng ngoài màu đen.
Nhóc tỳ cười gian manh: "Sư phụ, thật ra con thích nhất là mặc quần áo dệt từ da bách thú hồi bé."
Lâm Phong cười lớn: "Không thành vấn đề, nhưng hồi bé ngươi mặc áo da bách thú, chẳng phải là cởi truồng, lộ cả mông sao? Vi sư cho ngươi một bộ y như vậy, thế nào?"
Da mặt nhóc tỳ có dày đến đâu, lúc này cũng đỏ bừng, nhất là ba vị sư huynh vô lương tâm của hắn đồng loạt đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn quét hạ thân hắn, càng khiến nhóc tỳ cảm thấy lạnh toát.
"Thôi... Thôi vậy." Nhóc tỳ vẻ mặt đau khổ nói.
Lâm Phong cũng chỉ trêu chọc hắn, búng tay một cái, một bộ trang phục gọn gàng rơi xuống người Nhóc tỳ. Nửa thân trên lại không giống với trang phục thông thường của thế giới này, tay áo chỉ dài đến khuỷu tay, có phần giống áo ngắn tay của Lâm Phong ở kiếp trước.
Nhóc tỳ vung vẩy cánh tay trắng hồng, vui vẻ ra mặt, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đối với việc ăn mặc khác người của hắn, Lâm Phong cũng không để ý, dù sao tuổi của Nhóc tỳ còn nhỏ, đợi sau khi hắn trưởng thành, nói không chừng khẩu vịsẽ thay đổi.
Kiểu dáng trang phục tuy khác nhau, nhưng đều là màu tím, giống với màu sắc bào phục của Lâm Phong. Ngoài ra, vạt áo của mỗi người đều được thêu một biểu tượng Thái Cực Đồ.
Biểu tượng Thái Cực Đồ vốn không tồn tại ở Thiên Nguyên đại thế giới, trước đó Lâm Phong đã lấy nó làm nền tảng sáng tạo đạo pháp tông môn, lúc này cũng quyết định dùng nó làm biểu tượng của tông môn mình.
Trong lúc Tử khí bao phủ Chu Dịch và Uông Lâm, Lâm Phong cũng dùng pháp lực dò xét cảnh giới đạo pháp của bọn họ.
Uông Lâm biết rõ cảnh giới của mình tăng tiến chậm nhất, tu vi thấp nhất, nên trong thời gian Lâm Phong rời đi, hắn ở trong Huyền Thiên Trụ Quang động thiên, không bước ra nửa bước, một lòng tu luyện trong không gian gia tốc.
Không giống như Tiêu Diễm và ba người khác, còn thường xuyên ra ngoài Ngọc Kinh sơn du ngoạn, trong khoảng thời gian này Uông Lâm vẫn luôn ở trong trạng thái bế quan. Hắn ở trong Huyền Thiên Trụ Quang động thiên, thời gian cũng là lâu nhất, đã hơn mười năm.
Lúc này Uông Lâm trông như một thanh niên, tuy ngũ quan bình thường, nhưng đôi mắt sáng ngời, khí chất trầm ổn, lão luyện.
Trước khi Lâm Phong rời đi, hắn có tu vi Luyện Khí tầng năm, mà nay đã là cảnh giới Luyện Khí tầng mười hai đại viên mãn.
Vốn với căn cốt tư chất của hắn, cho dù mười năm cũng chưa chắc đã đạt đến Luyện Khí viên mãn, nhưng Ngọc Kinh sơn và Huyền Thiên Bảo Thụ linh khí dồi dào, quả thực là động thiên phúc địa thích hợp tu luyện. Được cung cấp linh khí nồng đậm, Uông Lâm rốt cục cũng đạt đến Luyện Khí đỉnh phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận