Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 170: Cổ Vực Đại Trạch 2

Chương 170: Cổ Vực Đại Trạch 2
"Ba sư huynh đệ khác của ngươi nhập môn đã lâu, có năng lực tự bảo vệ mình, cho nên ta thả bọn họ ra ngoài rèn luyện, mà hiện giờ thực lực của ngươi còn chưa đủ, cho nên lần này ta đi theo bên cạnh ngươi, hộ pháp cho ngươi." Lâm Phong nói tiếp: "Rèn luyện không phải tự sát, nếu thật sự có nguy hiểm, tất nhiên ta sẽ ra tay, nhưng những việc khác bao gồm tìm kiếm Tinh Hà Sa, ngươi đều phải tự mình giải quyết, như vậy mới có thể phát huy tác dụng rèn luyện."
"Ngươi đã nghe rõ cả chưa?"
Uông Lâm cung kính nói: "Đệ tử đã rõ, xin sư phụ an tâm."
Thành công lừa gạt được Uông Lâm, trên gương mặt Lâm Phong nở nụ cười thỏa mãn.
Tuy hiện giờ còn lâu Uông Lâm mới có thành tựu, muốn tìm kiếm Tinh Hà Sa trong mảnh đầm lầy mênh mông này chủ yếu vẫn phải dựa vào bản thân Lâm Phong, nhưng phúc duyên của Uông Lâm đạt tới 8 điểm, tin rằng cũng sẽ là một trợ lực không tồi.
Ít nhất sẽ không để cho mình tay trắng trở về tay... phải không?
Huống chi, những lời vừa rồi cũng không phải nói suông, so với ba người kia, Uông Lâm bị hạn chế bởi chỉ có 5 điểm căn cốt, tu luyện khởi đầu sẽ cực kỳ gian nan, mặc dù có 10 điểm tâm chí chống đỡ, nhưng Lâm Phong làm sư phụ cũng phải thường xuyên khích lệ hắn.
Điều này vừa có thể tăng thêm tình cảm sư đồ, vừa tạo dựng hình tượng huy hoàng của mình trong lòng đồ đệ.
Vì thế, hình thức tìm kiếm biến thành Uông Lâm cẩn thận từng bước một dò đường ở phía trước, Lâm Phong giả vờ cao thâm theo sau phía sau.
Nhưng Lâm Phong cũng không hoàn toàn nhàn rỗi, linh khí trong đầm lầy tuy hỗn loạn, nhưng trong khoảng cách gần, vẫn có thể miễn cưỡng cảm nhận được.
"Hả? Chấn động pháp lực này... Tu sĩ Trúc Cơ kỳ à?" Đi tới đi lui, Lâm Phong đột nhiên cảm giác được một luồng chấn động pháp lực mãnh liệt, ngay tại phụ cận của mình.
Sau khi kiến thức qua lão quái Nguyên Anh kỳ và tu sĩ Kim Đan kỳ, tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã không còn khiến Lâm Phong chú ý, tuy so với người ta hiện tại Lâm Phong chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ đại viên mãn, về mặt pháp lực vẫn còn chênh lệch rất lớn, không khác nào sông ngòi so với và biển cả.
Nhưng với thực lực hiện tại của Lâm Phong, quả thật có thể không để tuyệt đại đa số tu sĩ Trúc Cơ kỳ vào mắt, trừ phi đối phương cũng sở hữu pháp khí cường đại hoặc át chủ bài.
"Ngoài một tu sĩ Trúc Cơ kỳ ra, còn có mấy người Luyện Khí kỳ."
Lẳng lặng cảm nhận một lát, trong lòng Lâm Phong đã có tính toán, âm thầm truyền âm cho Uông Lâm: "Tiểu Lâm Tử, đi thêm mấy trăm mét nữa, sẽ gặp phải một tu sĩ Trúc Cơ kỳ cùng mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ, vi sư sẽ không hiện thân, có chuyện gì ngươi tự xử lý đi."
"Giao lưu ứng xử với người khác, cũng là một loại rèn luyện."
Uông Lâm nghe vậy gật nhẹ đầu.
Lâm Phong thả chậm tốc độ, cách Uông Lâm càng ngày càng xa, trong đầm lầy chướng khí nồng nặc, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm nhìn, Lâm Phong không vận dụng pháp lực, lại có hệ thống che giấu, khoảng cách xa là không ai có thể phát hiện tung tích của hắn.
Hai bên đã cách rất gần, sương mù dày đặc tản ra, để lộ bốn bóng người.
Thứ đầu tiên gây sự chú ý của Lâm Phong, nhất định là một người trung niên mặc áo bào, bởi vì hắn chính là tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà Lâm Phong cảm ứng được trước đó.
Người này dáng người vừa gầy lại cao, quả thực tựa như một cây gậy trúc chống áo bào trên người.
Ngoài ra còn có hai gã thanh niên đều có tu vi Luyện Khí kỳ, hai người bọn họ và người trung niên mặc áo bào kia cùng nhau vây quanh một thanh niên mặc hoa phục.
Thanh niên hoa phục tuy chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, nhưng rõ ràng là thủ lĩnh trong đoàn người này. Lâm Phong nhìn thái độ thần sắc của hắn là biết tiểu tử này chính là đời hai trong truyền thuyết, người trung niên mặc áo áo bào kia hẳn là gia đinh phái tới bảo vệ hắn.
Thanh niên hoa phục đang vẻ mặt buồn bực: "Sớm biết Cổ Vực Đại Trạch này vô vị như vậy, bổn công tử đã chẳng thèm vào rồi."
Một tên tùy tùng ở phía sau hắn cười nịnh nọt nói: "Công tử, lần này chúng ta tiến vào chủ yếu là vì kiếm được công huân."
Thanh niên hoa phục không kiên nhẫn nói: "Bổn công tử biết, việc này còn cần ngươi nhắc sao? Ba ngàn tinh nhuệ Thần Võ quân tiến vào bắt phản nghịch, nhiều người chia công huân như vậy, phản nghịch tổng cộng mới có mấy tên, bổn công tử có thể được chia bao nhiêu chứ?"
"Ba ngàn Thần Võ quân, bắt phản nghịch?" Lâm Phong ẩn nấp ở đằng xa nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau, trong lòng hơi động: "Xem ra có người phản kháng hoàng triều Đại Chu thống trị, sau khi thất bại trốn vào Cổ Vực Đại Trạch, định mượn nhờ địa hình hiểm trở của đầm lầy để tránh né truy binh."
Trên khuôn mặt khô gầy của người trung niên mặc áo bào nở nụ cười nhạt: "Tiết công tử, lần này tuy đông người đi vào, nhưng địa hình Cổ Vực Đại Trạch vốn đã hạn chế, cuối cùng người có thu hoạch vẫn là số ít."
Bạn cần đăng nhập để bình luận