Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 603: Huynh đệ tương tàn 1

Chương 603: Huynh đệ tương tàn 1
"Hơn nữa, phải là cả đàn chứ không phải chỉ một hai người."
Lâm Phong vừa oán thầm trong lòng, vừa chú ý đến chiến cục trong Tàng Long Hồ, lúc này tình thế đột nhiên thay đổi.
Từ trong cơ thể Đao Ngọc Đình bắt đầu không ngừng tỏa ra hàn khí màu trắng như sương mù, mà hàn khí này vừa chạm vào người Trát Mộc Trạch La, lập tức biến thành ngọn lửa bùng cháy.
Trát Mộc Trạch La là tu sĩ võ đạo tiêu chuẩn nhất Bắc Nhung, sức mạnh thân thể cực kỳ cường hãn, pháp lực toàn thân trải qua tôi luyện đều dùng để cường hóa thân thể, ngay cả Băng Viêm mà Đao Ngọc Đình thi triển trước đó cũng không chút sợ hãi, trực tiếp dùng thân thể máu thịt chống đỡ.
Nhưng lúc này đây, hàn khí dính vào người, bùng lên ngọn lửa hừng hực. Dù Trát Mộc Trạch La có cố gắng thế nào cũng không thể dập tắt, trên khuôn mặt kiên nghị hiện vẻ thống khổ tột cùng.
Chứng kiến cảnh tượng này, tất cả mọi người bên ngoài hồ lô đều kinh ngạc không thôi, kẻ tinh tường bỗng kinh hô: "Chẳng phải đây là Băng Hoa Phần Viêm Thuật của Thiên Trì Tông sao?"
"Băng Hoa Phần Viêm Thuật là pháp thuật siêu cường mà chỉ có lão tổ Nguyên Anh kỳ của Thiên Trì Tông mới có thể tu thành, là trấn tông chi bảo của Thiên Trì Tông. Độ khó cực cao, ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không lĩnh hội nổi, nàng ấy chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ sao có thể tu thành?"
"Thiên tài, quả là thiên tài, thiên tài ngàn năm có một!"
Cả hội trường xôn xao, ngay cả đám cường giả Nguyên Thần cũng phải biến sắc. Thực lực hiện tại của Đao Ngọc Đình đối với bọn họ chẳng khác nào con kiến hôi nhưng tiềm lực nàng thể hiện ra lại khiến tất cả phải coi trọng.
Bắc Nhung Tả Hiền Vương mặt mày tái mét, trừng mắt nhìn Tào Vĩ: "Coi như ngươi gặp may!"
Tào Vĩ cười khẩy, không thèm để ý.
Trong Tàng Long Hồ, Trát Mộc Trạch La bình thường dù cho thiên đao vạn quả cũng không nhíu mày, lúc này đây lại đau đớn không chịu nổi, thậm chí còn kêu thành tiếng.
Đao Ngọc Đình không chút do dự, mặt lạnh như băng tung thêm một kích, đánh gục Trát Mộc Trạch La. Cấm chế của Tàng Long Hồ tự động phản ứng, đỡ thay Trát Mộc Trạch La một chiêu nhưng ngọn lửa trên người hắn vẫn cháy không ngừng.
Ra khỏi Tàng Long Hồ, Tả Hiền Vương vung tay dập tắt ngọn lửa, lúc này Trát Mộc Trạch La đã hôn mê bất tỉnh.
Chu Dịch nhìn thấy cảnh này, nhíu mày hỏi: "Sư phụ, rốt cuộc Băng Hoa Phần Viêm Thuật này là thuật gì vậy?"
Lâm Phong chậm rãi nói: "Khí lạnh màu trắng như sương mù mà nàng ấy thi triển sau khi tiếp xúc với pháp lực của đối phương sẽ chuyển hóa thành ngọn lửa thiêu đốt, thiêu hủy pháp lực, lấy pháp lực của đối phương làm nhiên liệu."
"Tu sĩ võ đạo của Bắc Nhung vương đình đều dùng pháp lực của bản thân không ngừng cường hóa khí huyết, thân thể. Pháp lực toả ra khắp tứ chi, huyết nhục, gân cốt. Vừa tiếp xúc với băng vụ kia chẳng khác nào tự thiêu."
"Ngọn lửa lấy pháp lực của đối phương làm nhiên liệu, cho nên có dập thế nào cũng không tắt được." Lâm Phong giải thích: "Có thể nói, chiêu Băng Hoa Phần Viêm Thuật này chính là khắc tinh của tu sĩ võ đạo tu luyện thân thể, là một trong những lợi khí mà Thiên Trì Tông dùng để đối phó với Bắc Nhung vương đình."
"Pháp thuật này có địa vị cao quý ở Thiên Trì Tông là vì nó có thể khắc chế tu sĩ võ đạo Bắc Nhung."
Dương Thanh nhỏ giọng hỏi: "Vậy nó có điểm yếu gì không?"
Uông Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Điểm yếu đầu tiên chính là độ khó tu luyện. Vừa rồi mọi người có nói, bình thường chỉ có tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh mới có thể tu luyện thành công pháp thuật này. Thứ hai, ta để ý thấy tốc độ băng vụ khuếch tán rất chậm, nếu đề phòng cẩn thận thì có thể né tránh."
Nhóc tỳ cũng nói: "Tên đại hán Bắc Nhung kia trúng chiêu là vì hắn không ngờ đối phương lại biết Băng Hoa Phần Viêm Thuật. Hắn ta một mực muốn áp sát cận chiến, kết quả tự mình lao vào pháp thuật của đối phương."
"Nếu biết trước Đao Ngọc Đình biết Băng Hoa Phần Viêm Thuật, chắc chắn tên đại hán kia vẫn sẽ rút ngắn khoảng cách nhưng sẽ đề cao cảnh giác hơn. Tốc độ di chuyển của tu sĩ võ đạo rất nhanh, nếu đề phòng thì vẫn có thể né tránh được."
Dương Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ra vẫn có cách đối phó."
Chu Dịch gật đầu: "Tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có thể tu luyện thành công, độ khó là một chuyện, hơn nữa còn cực kỳ hao phí pháp lực. Nếu một kích không trúng, rất khó có cơ hội thứ hai."
Nhóc tỳ đột nhiên cười nói: "Ngũ sư huynh, huynh đừng nhớ thương vị tỷ tỷ kia nữa, lo nghĩ xem nên ứng phó với Tứ sư tỷ thế nào đi."
Dương Thanh nghe vậy mặt mày méo xệch, suýt chút nữa khóc òa.
Nhóc tỳ vỗ vai hắn: "Ngũ sư huynh, chẳng lẽ huynh muốn bỏ quyền, để Tứ sư tỷ tiến vào vòng trong sao?"
Lời này vốn chỉ là nói đùa, ai ngờ Dương Thanh lại nghiêm túc suy nghĩ, sau đó chậm rãi gật đầu: "Giấu dốt còn hơn bộc lộ ngu dốt, quả là ý kiến hay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận