Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 358: Thế giới bàn cờ 3

Chương 358: Thế giới bàn cờ 3
Dưới chân là một màu trắng xóa, tựa như tuyết nguyên băng xuyên vô tận, bầu trời trên đỉnh đầu thì một màu đen kịt, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến tầm nhìn, đường chân trời xa xa chính là ranh giới phân chia hai màu đen trắng.
Lâm Phong cất bước, vừa đi vừa suy tư: "Hai tiểu tử thối kia chạy đi đâu rồi?"
Đi được một lúc, Lâm Phong bỗng nhiên phát hiện thế giới vốn phân chia đen trắng rõ ràng lại dần trở nên mơ hồ, biến thành một màu xám hỗn độn.
Đồng thời, một luồng lực lượng kỳ dị không ngừng ăn mòn tinh thần của Lâm Phong, khiến hắn cảm thấy buồn ngủ.
Lâm Phong hầm giật mình, pháp lực toàn thân tự động vận hành, chống cự lại sự xâm nhập của luồng lực lượng kỳ dị kia, nhưng hiệu quả không rõ ràng lắm, trong đầu càng lúc càng mơ hồ, cơn buồn ngủ ập đến ngày càng mãnh liệt.
"Chư Thiên Giới Chướng!" Lâm Phong nhíu mày, giơ tay vung lên, lực lượng ngăn cách không gian lập tức phát huy tác dụng, ngăn cách luồng lực lượng kỳ dị kia.
Nhưng Lâm Phong có thể cảm nhận rõ ràng, một khi Chư Thiên Giới Chướng biến mất, luồng lực lượng kia sẽ lại ập đến.
Lâm Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ lĩnh ngộ không gian huyền bí khi tiến vào nơi này, liên tục sử dụng lực lượng ngăn cách không gian mới có thể bảo đảm bản thân không bị thôi miên, rơi vào giấc ngủ.
Nếu không phải Lâm Phong tu luyện Bát Quái Chư Thiên Đại Đạo Tàng, lĩnh ngộ được một phần không gian chi mật thì e rằng cũng đã ngủ say ở chỗ này rồi.
"E rằng đây chỉ là lực lượng vô thức của không gian này, nếu nó thật sự có địch ý, toàn lực tấn công thì e là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thể chống đỡ nổi."
Lâm Phong dùng Chư Thiên Giới Chướng mở đường, đi thêm một lúc thì thấy hai bóng người nằm trên mặt đất, chính là Tiêu Diễm và nhóc tỳ.
Khuôn mặt Tiêu Diễm đã có phần chững chạc hơn, nét ngây thơ trên gương mặt thanh tú ngày nào đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khí khái hiên ngang.
Nhóc tỳ càng thay đổi nhiều hơn. Lâm Phong nhìn mà ngỡ ngàng, trước khi Lâm Phong rời đi, nó còn là một đứa nhóc năm, sáu tuổi, vậy mà giờ gặp lại đã là một đứa trẻ khoảng mười tuổi.
Cũng giống như lúc nhỏ, tiểu gia hỏa quả thật có một túi da đẹp, vẫn là dáng vẻ đáng yêu trắng trẻo, khôi ngô tuấn tú.
Nhưng cả hai đều đang ngủ say sưa, làm giảm đi mấy phần hình tượng.
Lâm Phong dùng pháp lực dò xét thì phát hiện cả hai đều không bị thương, chỉ là ngủ say mà thôi.
"Ồ? Cũng không uổng phí thời gian a." Vừa dò xét, Lâm Phong phát hiện nhóc tỳ đã dựng linh đài, tấn cấp Trúc Cơ trung kỳ, Tiêu Diễm càng thêm khủng khiếp, thậm chí đã ngưng luyện cả đan đỉnh, tu vi hiện tại đã là Trúc Cơ hậu kỳ.
Lâm Phong cảm thấy kỳ quái, nhóc tỳ nhập môn sớm nhất, căn cốt lại cao nhất, tuy rằng tuổi còn nhỏ ham chơi nhưng tu vi cảnh giới vẫn luôn đứng đầu trong số các đệ tử của mình, lần này tại sao lại bị Tiêu Diễm vượt mặt?
Hơn nữa, điều khiến Lâm Phong có phần buồn bã chính là linh đài mà nhóc tỳ dựng lên lần này lại chỉ là nhất phẩm linh đài.
Nói theo lý, cho dù là nơi hội tụ thiên tài như Thái Hư Quan thì việc có đệ tử dựng lên nhất phẩm linh đài cũng là chuyện đáng mừng.
Đổi lại là tông môn khác, e rằng phải thông báo cho cả thiên hạ cùng đến chứng kiến.
Nhưng đây là nhóc tỳ a, sinh ra đã là Trúc Cơ, trời sinh chí tôn, vừa sinh ra đã mở ra Khí Hải, trên Khí Hải dựng lên chí tôn linh đài, căn cốt đạt mười điểm a.
Thuở ban đầu, khi ta thu nhận hắn làm đồ đệ, tuy rằng hắn bị kẻ gian hãm hại, đánh mất Chí Tôn linh đài vốn có, nhưng thiên phú tiềm lực vẫn còn đó, căn cốt vẫn trọn vẹn mười phần. Khi ấy, ta từng đoán rằng, ngày sau nhóc tỳ trùng tu linh đài, ắt hẳn sẽ lại là một tòa Chí Tôn linh đài.
Nào ngờ, nó chỉ là nhất phẩm.
"Tên tộc huynh kia, thật đáng chết!" Lâm Phong chau mày, trong lòng không khỏi tiếc nuối thay cho nhóc tỳ, bèn vận pháp lực dò xét kỹ càng hơn.
Thay vì dùng mắt thường, Lâm Phong dùng pháp lực nội thị, khí hải của nhóc tỳ hiện ra rõ mồn một. Vừa nhìn, hai mắt hắn lập tức trợn trừng.
"Tiểu tử thối tha này!"
Trong khí hải của nhóc tỳ, những tòa linh đài đứng trang nghiêm chỉnh tề, tựa như hàng quân chờ duyệt binh!
"Một, hai, ba, bốn... năm! Trời đất quỷ thần ơi, năm tòa linh đài?!"
Năm tòa linh đài, tất cả đều là nhất phẩm!
Lâm Phong thực sự há hốc mồm. Hắn từng biết, trong suốt lịch sử tu đạo ngàn vạn năm của Thiên Nguyên đại thế giới, tuy Chí Tôn linh đài hiếm hoi vô cùng, nhưng cũng không phải chưa từng xuất hiện.
Thế nhưng, bất kỳ ai, cho dù thiên phú nghịch thiên đến đâu, cũng chỉ có thể ngưng tụ được một tòa linh đài. Còn nhóc tỳ, lại có thể ngưng tụ tới năm tòa linh đài, quả thật là chuyện xưa nay chưa từng có!
Bạn cần đăng nhập để bình luận