Sử Thượng Đệ Nhất Tổ Sư Gia

Chương 569: Gặp lại trong không vui 1

Chương 569: Gặp lại trong không vui 1
Hắn đứng đó, khí chất tựa như một vị sát thần đến từ địa ngục, từng trải qua vô số núi thây biển máu, quanh thân tỏa ra một loại ý cảnh lực lượng khủng khiếp, như muốn giết chóc hết thảy, diệt sạch hết thảy.
Lâm Phong lặng lẽ nhìn Hoắc Tu, hắn biết người này chính là kẻ cầm lái Hoắc gia hiện tại, ngàn năm trước tu thành Nguyên Thần cảnh, là nhân vật lợi hại, từng dẫn dắt người Hoắc gia đi xa đến tận Nam Cương, chém giết kẻ cầm đầu Yêu tộc.
"Tu La Đạo Tôn, danh tiếng của ngươi ta đã nghe từ lâu." Lâm Phong thản nhiên nói. Hoắc Tu nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, sát khí quanh thân đột nhiên tiêu biến, hắn gật đầu: "Chỉ là chút hư danh, không đáng nhắc đến. Trước đó là hậu bối trong tộc ta có mắt không tròng, mạo phạm đến Lâm tông chủ, mong ngươi chớ trách."
Nghe Hoắc Tu thay lão tổ Nguyên Anh kỳ xin lỗi, Lâm Phong không hề cảm thấy mừng rỡ hay vẻ vang, trái lại trong lòng dâng lên một tia cảnh giác: "Tên Hoắc Tu này, xem ra đã hoàn toàn thoát khỏi ràng buộc của Tu La Quyết rồi."
Sát ý tùy tâm, tiến thoái tự nhiên, hoàn toàn tùy tâm sở dục, không bị ràng buộc chút nào, muốn làm gì thì làm.
Hoắc Tu bình tĩnh nói: "Ta và tộc nhân còn muốn ở lại trong thành vài ngày nữa. Lâm tông chủ cứ tự nhiên."
Dứt lời, thân hình hắn liền biến mất giữa không trung, không chút lưu luyền.
Lâm Phong nhìn theo bóng dáng Hoắc Tu biến mất, trầm mặc một lát, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Hoắc Tu… Quả là thú vị, xem ra ngươi sắp đột phá rồi."
Đối với việc người của Hoắc gia đóng quân tại Dụ Châu thành, Lâm Phong cũng không để tâm, trực tiếp dẫn theo môn hạ đáp xuống trong thành.
Vừa vào thành, Lâm Phong đã cảm nhận được một luồng sát khí bị đè nén, có mạnh có yếu. Mạnh thì đạt đến Nguyên Anh kỳ, yếu thì chỉ là Trúc Cơ kỳ nhưng tất cả đều có một điểm chung, đó là vô cùng ngột ngạt, bị áp chế đến mức khó chịu.
Những người này giống như tuấn mã bị trói buộc, lúc nào cũng muốn vùng vẫy thoát ra. Chỉ có điều, tuấn mã muốn được tự do chạy băng trên thảo nguyên, còn những kẻ này lại muốn được thỏa sức tàn sát, biến cả Dụ Châu thành thành dòng sông máu.
Những kẻ hiếu sát này, không cần phải nói cũng biết là tu sĩ của Hoắc gia. Còn kẻ có thể khiến bọn chúng kiêng dè không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiển nhiên chính là lão tổ Nguyên Thần cảnh của Hoắc gia - Hoắc Tu.
"Tên Hoắc Tu này, thủ đoạn cũng thật cao minh." Lâm Phong suy nghĩ một chút, liền hiểu rõ dụng ý của Hoắc Tu. Thứ nhất, kiềm chế sát ý cũng là một loại rèn luyện đối với đệ tử trong tộc.
Nói cho cùng, tu sĩ tu luyện là người tu luyện tìm hiểu đạo pháp, chứ không phải để bị đạo pháp khống chế, sai khiến.
Thứ hai, điều này giống như cách huấn luyện chim ưng, lợi dụng cơn đói để khiến cho chim ưng trở nên hung hãn hơn khi đi săn mồi. Hiện tại, đám người Hoắc gia đang bị Hoắc Tu áp chế sát ý, chờ đến khi Hoang Hải Pháp Hội chính thức khai mạc, tất cả đều sẽ bộc phát ra một trăm hai mươi phần trăm lực lượng.
Đao Chí Cường đứng bên cạnh cười khổ nói: "Thật ra, triều đình đã cho người dán cáo thị, yêu cầu bá tánh trong thành hạn chế ra ngoài. Nhưng mà Hoắc gia những năm gần đây chém giết yêu ma, lập được không ít công lao, nên người dân trong thành không những không sợ hãi mà còn coi bọn họ như anh hùng."
Lâm Phong mỉm cười: "Cũng phải thôi, tai họa chưa giáng xuống đầu, người ta thường hay xem nhẹ nguy hiểm."
Đao Chí Cường còn muốn nói gì đó nhưng sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Lâm Phong theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy một đoàn người áo trắng đang tiến đến từ đầu phố. Khí tức của bọn họ lạnh lẽo, pháp lực hùng hậu, hiển nhiên là tu luyện công pháp bất phàm.
Lâm Phong nhìn về phía Đao Chí Cường, chờ đợi câu trả lời. Xem ra, hắn đã nhận ra lai lịch của những người này.
"Bọn họ là người của Thiên Trì Tông." Đao Chí Cường hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Xem ra bọn họ cũng nhận được thư mời."
Lâm Phong thầm nghĩ: "Xem ra, dù là Đại Chu hay Đại Tần ra tay trước, thì thời gian tới ắt sẽ có động tĩnh lớn."
Thiên Trì Tông nằm trên đỉnh núi tuyết phủ trắng quanh năm, thuộc khu vực Bắc Nguyên nổi tiếng của nhân tộc, lịch sử đã hơn vạn năm, là một trong những đại tông môn siêu cấp ở phương bắc.
Tuy không thể so sánh với ba đại thánh địa nhưng cũng thuộc hàng ngũ cự đầu, ngang hàng với Thông Thiên Kiếm Tông và Bắc Nhung Vương Đình.
Nói đến đây, do cùng nằm ở khu vực giá rét phương Bắc, quan hệ giữa Thiên Trì Tông và Bắc Nhung Vương Đình vẫn luôn bất hòa.
Thường thì trong cuộc chiến giữa Đại Chu và Đại Tần, bên nào lôi kéo được Bắc Nhung Vương Đình, bên kia sẽ tìm cách lôi kéo Thiên Trì Tông để kiềm chế.
Lần này, Đại Tần đồng thời bày tỏ thiện chí với cả Bắc Nhung Vương Đình và Thiên Trì Tông, hiển nhiên là muốn thâu tóm toàn bộ lực lượng phương Bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận